Yêu như thế. Hận cũng như thế
Tên truyện: Yêu như thế. Hận cũng như thế
Tác giả: Tiểu Hắc Miêu
Dịch giả: Anh
Thể loại: Hiện đại
Nhân vật: Lâm Dật Thanh x Hạ Tiểu Mãn
Tình trạng: Đang tiến hành
Link edit: Hoa Trên Mây Yêu như thế. Hận cũng như thế.
Reviewer: Moria
Văn án:
Cuộc đời tôi tựa như một quả cam hỏng. Tôi chán ghét Lâm Dật Thanh, vì thế luôn tìm cách bắt nạt cô ấy, hy vọng cô ấy có thể cảm nhận bản thân tôi xấu xa mà chủ động rời xa. Đáng tiếc Thiên đạo luân hồi, kết quả tôi lại bị Lâm Dật Thanh sau này “bắt nạt trên giường”…
—————————————————————————————————-
Không biết mọi người đã từng nghe về thuyết “Linh hồn song sinh” (Twin Flames) chưa nhỉ?
“Người Hy Lạp cổ đại tin rằng con người từng có bốn tay, bốn chân và một cái đầu duy nhất được tạo thành từ hai khuôn mặt. Con người đã từng rất hạnh phúc, toàn vẹn, và hoàn hảo đến mức các vị thần, sợ rằng sự toàn vẹn của ta sẽ dập tắt nhu cầu thờ phượng thần linh, nên họ đã cắt đôi con người, bỏ mặc nửa kia vất vưởng lang thang trên trái đất trong đau khổ, cứ mãi khao khát được gặp lại nhau.
Trải qua vô số lần đầu thai chuyển kiếp, Twin Flames dần quên mất cội nguồn của câu chuyện, vì thế họ cứ vật vờ giữa chốn dương gian mà không có mục đích sống cụ thể nào. Về ngoại hình, Twin Flames thậm chí có thể trông giống nhau, nhưng về bản chất họ là hai thái cực hoàn toàn khác biệt (tựa như cực âm và cực dương) nhưng không hề đối kháng, mà ngược lại sẽ thu hút đối phương một cách kỳ lạ cả về thể xác lẫn tinh thần. Họ có sự thấu hiểu không cần thông qua ngôn ngữ. Chỉ khi ở bên nhau, họ mới có được cảm giác thân thuộc, bình yên. Ngoài ra, sức hút về tình dục còn khiến họ đạt được những khoái cảm mãnh liệt mà không một ai khác có thể mang đến cảm giác tương tự.
Mâu thuẫn ở chỗ, chính những sức hút lạ thường không giải thích được sẽ khiến Twin Flames ngày càng lo lắng và hoang mang nhiều hơn. Họ bắt đầu cảm thấy không còn là chính mình, dần dần bị phụ thuộc cảm xúc vào người còn lại. Nguồn năng lượng tiêu cực còn bị cộng hưởng với những trải nghiệm đau đớn, tổn thương, sợ hãi,… từ quá khứ khiến họ hoài nghi, không còn tin tưởng hiện tại. Thế là họ lại thay phiên trốn chạy, nhưng dù xa nhau nhau hàng ngàn cây số đi nữa thì vẫn không ngăn được lý trí luôn hướng về nửa còn lại. Sớm hay muộn, Twin Flames rồi cũng sẽ bắt buộc phải quay lại đối diện với bản ngã của chính mình…“
Một câu chuyện tuy ngắn, nhưng gần như đã miêu tả gần như trọn vẹn mối quan hệ giữa Lâm Dật Thanh và Hạ Tiểu Mãn.
Bọn họ quen nhau từ hồi tiểu học, rồi trở thành bạn cùng lớp từ năm cấp hai. Trong khi Lâm Dật Thanh là trẻ mồ côi lớn lên trong cô nhi viện, thì Hạ Tiểu Mãn lại được sinh ra trong một gia đình không hề hạnh phúc.
Mẹ của Hạ Tiểu Mãn vốn là một gái mại dâm có tiếng, sau vì nhà thổ sập tiệm mà kinh tế gia đình trở nên vô cùng lao đao. Cha của cô là một kẻ thất nghiệp và nghiện rượu, ngày ngày chỉ biết trút bạo lực và những lời mắng chửi xuống đầu đứa con gái duy nhất của mình.
Có lẽ vì hoàn cảnh quá mức đặc thù, tính cách và quan điểm sống của Hạ Tiểu Mãn đã dần trở nên méo mó không cách nào cứu vãn. Nếu như ở cấp hai, Hạ Tiểu Mãn và Lâm Dật Thanh vẫn còn là đôi đồng học thân thiết, thì đến khi vào cấp 3, mối quan hệ của cả hai từ lúc nào đã biến thành nạn nhân và kẻ bắt nạt.
[…] “Khi còn học cấp ba… Vì sao đột nhiên cậu lại muốn bắt nạt tôi?” tiếng máy sấy tóc dừng hẳn, Lâm Dật Thanh ôm lấy tôi từ phía sau, có lẽ cô ấy muốn hỏi tôi vấn đề này từ lâu rồi.
Cô ấy vén tóc tôi ra sau tai hôn xuống đó khiến tôi ngứa ngáy. “Lúc đầu tôi nghĩ cậu kỳ thị đồng tính, nhưng sau đó tôi cảm thấy không phải như vậy.” Cô ấy nghĩ vậy cũng là bình thường, dù sao thì hành vi xấu xa của tôi bắt đầu sau khi cô ấy thú nhận, nhưng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Động tác của Lâm Dật Thanh vô cùng chậm rãi và nhẹ nhàng, như thể cô ấy đang gửi một loại tín hiệu nào đó cho tôi.
Chỉ cần cậu đưa ra một lý do hợp lý tôi sẽ không tiếp tục truy cứu nữa, biết đâu chúng ta có thể thân thiết và yêu nhau như những người bình thường.
Nhưng tôi biết đây chỉ là một tín hiệu để đánh lừa người khác, tôi biết cô ấy rất hận mình cũng giống như tôi vô cùng chán ghét cô ấy vậy.”
Ở những chương đầu, chắc hẳn độc giả sẽ không khỏi tự hỏi: tại sao Hạ Tiểu Mãn lại phản bội Lâm Dật Thanh – người bạn thân thiết và đáng tin cậy nhất của mình?
Có phải vì cô chán ghét xuất thân hèn kém của Lâm Dật Thanh lúc bấy giờ không?
Có phải chỉ vì vô tình biết được cô ấy không những là người đồng tính mà còn lén lút dành cho mình thứ cảm xúc trên cả mức tình bạn không?
Có thứ gì đó dường như hợp lý nhưng đồng thời lại chẳng đúng một chút nào, nhất là khi nó còn là mối quan hệ chuyển từ bạn thân sang kẻ thù không đợi trời chung. Nhưng trọng điểm là, dù Hạ Tiểu Mãn có nghĩ ra trăm phương nghìn kế hành hạ Lâm Dật Thanh đến mức thân tàn ma dại, thì cô cũng chưa từng trực tiếp xuống tay tổn hại thân thể của người kia. Và ngược lại, ngay cả khi Lâm Dật Thanh có cơ hội trả thù cái kẻ vẫn luôn bắt nạt mình một cách tàn nhẫn, cô vẫn dành cho đối phương một sự ôn nhu khó hiểu, gần như là sủng nịnh.
Là thú dữ nghiện cảm giác vờn con mồi sao? Có lẽ vậy.
Nhưng nói đúng ra phải là, “yêu càng nhiều, hận sẽ càng sâu.”
[…] “Chữ viết của Lâm Dật Thanh luôn đều đặn, khi chúng tôi còn nhỏ thích viết chữ thảo giả vờ trưởng thành, cô ấy viết chữ thường rất đẹp, không ngờ bây giờ vẫn như vậy. Mặc dù nét chữ của cô ấy rất ngay ngắn và dễ đọc, nhưng nhìn lướt qua tôi vẫn không thể nhìn rõ nội dung.
Nhưng có một ngày, không giống như những ghi chép khác, Lâm Dật Thanh luôn viết theo quy tắc hàng ngang, nhưng cuốn nhật ký vỏn vẹn vài chữ ngày đó đã chiếm hết nửa trang, cho dù tôi chỉ vô tình lật qua nhưng đã có thể nhớ được nội dung bên trong.
Ngày đó cô ấy chỉ viết bảy chữ: Hạ Tiểu Mãn, xuống địa ngục đi.
Tim tôi cuộn lên đau đớn, theo đó là nhịp tim và hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Tôi không nhìn rõ ngày Lâm Dật Thanh viết câu này, nhưng xét từ hình thức bên ngoài vẫn còn mới của cuốn sách, nó mới được viết gần đây. Theo tôi nghĩ, sự thù hận không phai nhạt theo thời gian, mà chồng chất và trở nên hùng vĩ hơn.
Lâm Dật Thanh, cô ấy thực sự muốn giết tôi sao?”
Người ta thường nói, khi linh hồn song sinh tìm thấy một nửa còn lại, nhất định sẽ có hai trường hợp xảy ra: một là sự đồng cảm và hòa hợp nếu cả hai đã đủ trưởng thành, hoặc họ sẽ bị nhấn chìm trong sự thù ghét và hủy diệt nếu bóng tối bên trong mỗi người chưa được thanh tẩy.
Với Lâm Dật Thanh và Hạ Tiểu Mãn, có lẽ vì đã luân hãm quá sâu trong lưới tình mà không hề hay biết, bọn họ đã lựa chọn cách thức độc hại nhất để tiếp tục kề cận nhau: hành hạ đối phương bằng sự thú tính của tình dục.
Yêu nhau lắm thì cắn nhau đau. Làm tình có hơi mạnh bạo quá cũng có thể xem như một phương tiện bày tỏ sóng tình trong lòng mình chăng?
[…] “Nếu cậu vặn vẹo một chút, có lẽ tôi sẽ buông tha cho cậu.” Cô ấy lại nói.
Vì vậy tôi chỉ có thể vặn vẹo eo, phối hợp một chút với động tác ra vào của cô ấy, mở rộng hai chân để cô ấy ra vào dễ dàng, đồng thời càng ngày càng sát lại người Lâm Dật Thanh.
“Nếu như cậu chủ động một chút, có lẽ tôi sẽ tha cho cậu.”
Tôi biết cô ấy sẽ không buông tha cho tôi, cô ấy sẽ không mềm lòng, giống như hồi cấp ba tôi chưa bao giờ mềm lòng. Nhưng tôi vẫn ôm cô ấy, hôn lên môi cô ấy, tôi chủ động thè lưỡi liếm đầu lưỡi cô ấy, chất lỏng mằn mặn giữa môi và răng là nước mắt mà tôi không thể kiềm chế được.
Động tác của Lâm Dật Thanh ngày càng nhanh hơn, cuối cùng tôi cũng được nếm trải khoái cảm từ tình dục thô bạo này. Dần dần, tiếng rên rỉ của tôi biến thành lời tâng bốc từ tận đáy lòng, tôi khao khát cô ấy mang lại cho tôi nhiều sung sướng hơn nữa.
“Cậu có biết không?” Giọng Lâm Dật Thanh vẫn trong trẻo dễ nghe như trước, “Cậu như thế này trông rất hèn mọn.”
“Yêu như thế. Hận cũng như thế” là một tác phẩm rất đặc biệt, vì bạn sẽ chẳng tài nào có thể đoán được diễn biến tiếp theo của truyện sẽ xảy ra như thế nào cho đến chương cuối cùng. Âu đó cũng chính là một trong những nét độc đáo mà reviewer vô cùng tâm đắc. Nếu như một phút trước, Lâm Dật Thanh vẫn còn dành cho nửa kia sự kiên nhẫn và ôn nhu tận trời, thì ngay sau đó cô lại có thể nhàn nhã tận hưởng niềm khoái lạc khi chứng kiến đối phương không ngừng thống khổ cầu xin ngay trước mặt mình. Hạ Tiểu Mãn cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, vì có kẻ bắt nạt nào lại muốn làm tình với chính nạn nhân của mình cơ chứ?
Tất nhiên, truyện sẽ không dành cho những độc giả với trái tim yếu đuối hay đã quá quen với thể loại thanh xuân vườn trường, ngọt sủng đáng yêu thường thấy. Tuy nhiên, đây vẫn sẽ là một ly rượu vang trắng với dư vị ngọt đắng đan xen nhẹ nhàng mà mãnh liệt, đủ sức kích thích mọi giác quan của những kẻ khát cầu dư vị mới lạ cho đến giới hạn cuối cùng!