Hoa Trên Mây Review truyện Ta Nhận Ra Nàng Vào Đêm Tân Hôn

Ta Nhận Ra Nàng Vào Đêm Tân Hôn

🔥Tên truyện: Ta Nhận Ra Nàng Vào Đêm Tân Hôn
🔥Dịch giả: HTM Team
🔥Thể loại: Cổ Đại
🔥Nhân vật: Thôi Đề x Bùi Tuyên
🔥Tình trạng: Hoàn thành
🔥Reviewer: Moria
🔥Văn án:
Con gái lớn Thôi gia bị mù từ nhỏ, cha không thương mẹ không yêu, đến một hạ nhân cũng dám khinh thường nàng.
Từ lúc bắt đầu có ký ức, Thôi Đề đã trải đủ loại thờ ơ, chua xót.
Có rất nhiều kẻ chực xem trò cười của nàng.
Vậy mà, chưa ai từng nghĩ, trong thời khắc Thôi Đề chán nản nhất, nàng sẽ được con trai lớn tiền đồ xán lạn của Bùi gia dùng kiệu lớn tám người khiêng, đón vào cửa.
Thôi Đề không hiểu vì sao Bùi Tuyên sẵn lòng cưới nàng, bởi dù thế nào hắn cũng không phải nhất kiến chung tình.
Nhưng nàng cảm kích Bùi Tuyên.
Hắn không chỉ cho nàng sự tôn trọng lớn nhất kiếp người, còn sẵn lòng đỡ lấy nàng, che chở cho nàng, sẽ đỡ nàng đúng lúc trước khi nàng té ngã, kiên trì tách những mảnh xương cá nhỏ cho nàng.
Hắn sẽ ôm nàng, thỉnh thoảng lại hôn nàng, cũng không trách cứ hay xem thường nàng.
Thôi Đề rất hài lòng với hôn sự này.
Nhưng là một người mù, việc nàng làm được rất hữu hạn.
Vậy nên, sau khi xuất giá, nàng buông bỏ sự dè dặt, một lòng mong sẽ sinh con dưỡng cái cho Bùi Tuyên, để có thể báo đáp thật tốt ơn chăm sóc của hắn.
Vậy mà, Bùi Tuyên trước sau vẫn không chịu viên phòng với nàng.
Trước khi bị người ta đẫy xuống hồ sen, nàng còn nghĩ: Chi bằng quên đi thôi. Hắn chỉ thương nàng, tiếc nàng, nhưng không hề yêu nàng.
Rồi Thôi Đề mở mắt, chợt tỉnh ngộ. Nàng đã trở lại ba năm trước.
Điều thú vị là nàng không chỉ mơ thấy chuyện kiếp trước, nàng còn mơ gặp thần tiên cưỡi hạc đến mở linh nhãn cho mình.
Năm nay, Bùi Tuyên vừa tròn mười tám.
Sống lại một đời, Thôi Đề vẫn được gả vào Bùi phủ.
Đêm tân hôn, trước khi động phòng, Thôi tiểu thư bỗng thấy hai mắt nhói đau, Bùi Tuyên nghe tiếng, hoảng hốt nhảy khỏi thùng tắm.
Nhìn thấy tóc dài tựa thác và cơ thể yêu kiều, nổi bật mà lớp áo trong trắng như tuyết không tài nào che giấu được của phu quân tốt, toàn thân Thôi Đề run lên, mặt đỏ tận mang tai, hoàn toàn “tỉnh ngộ…
———————————————————————————————————————
Nhiều người thường bảo rằng, để yêu duy nhất một người cả cuộc đời gần như là điều không thể.
Vậy mà ở đâu đó, vẫn luôn tồn tại những mối lương duyên dây dưa không dứt từ kiếp này đến kiếp khác…
Thôi Đề trên danh nghĩa là trưởng nữ của Tây Ninh Bá, nhưng vì đôi mắt mù từ khi mới lọt lòng, nàng bị cha mẹ lẫn em gái ghẻ lạnh, bị đuổi đến tiểu viện rách nát nhất của Thôi gia, thậm chí còn bị toàn bộ hạ nhân trong phủ coi khinh không thèm che giấu. Ngày qua ngày, bọn họ bày ra đủ trò độc ác hành hạ thể xác lẫn tâm trí Thôi Đề, rồi cười cợt trước nỗi đau khổ của nàng như một thứ tiêu khiển mua vui.
Thôi Đề mù, nhưng trái tim và tâm hồn của nàng vẫn vẹn nguyên. Bị xem như một thứ “sao chổi” mang lại tai ương, lớn lên trong sự ghét bỏ của tất cả những người xung quanh lẫn vô số vết thương lòng chưa một lần kết vảy, không biết đã biết bao lần nàng tủi nhục đến mức bật khóc. Nhưng khóc để làm gì? Ai sẽ hiểu? Ai sẽ tiếc? Ai sẽ muốn ra tay cứu rỗi nàng ở chốn địa ngục trần gian này?
Vậy mà bỗng dưng một ngày, “ai đó” lại thực sự đến, vì Thôi Đề mà đau lòng.
“Ai đó” chính là người con trưởng tiền đồ vô lượng của Bùi gia – Bùi Tuyên.
Khi mọi người xung quanh đều xem Thôi Đề như một sự sỉ nhục, chỉ có vị Tân khoa Trạng nguyên trẻ tuổi nhất của Đại Chiêu đã vì nàng bất khuất quỳ suốt một ngày một đêm, sau đó mặc kệ chân đau mà đội mưa đến phủ cướp dâu. Trong lúc Thôi Đề rơi xuống hố sâu tuyệt vọng nhất, Bùi lang quân đã đội mũ quan, đem kiệu lớn đủ tám người khiêng đến rước nàng về dinh, nguyện thề một tình yêu răng long đầu bạc. Nhờ có Bùi Tuyên, Thôi Đề đã nhận được sự trân trọng lớn nhất đời người, từ ả mù sao chổi chính thức vụt sáng thành phượng hoàng trên cành cao.
Nhưng, Bùi Tuyên có thực sự yêu nàng không?
“Hắn” có thể nguyện ý vì nàng che mưa che nắng, nguyện ý trở thành đôi mắt thay nàng dẫn lối soi đường, vì nàng ngâm những vầng thơ lãng mạn bay bổng. “Hắn” cũng sẽ không ngại bày tỏ tình cảm bằng những cử chỉ thân mật vụng về, đối với nàng tương kính như tân, trân quý như báu vật.
Chỉ có một điều, Bùi Tuyên trước sau như một vẫn nhất định không chịu cùng nàng động phòng!
Rốt cuộc tình yêu của “hắn” chẳng qua chỉ là sự giả dối, là nhất thời động lòng thương xót, hay ẩn đằng sau vẫn còn những bí mật mà Thôi Đề chưa biết đến?
“Nương tử, ta cưới nàng, nàng có thấy vui vẻ không?”
“Ta…”
Trong lòng Thôi Đề đã ngập tràn tình cảm khó tả thành lời. Ngàn lời, vạn chữ nghẹn lại nơi cổ họng nàng, nàng sợ sẽ dọa Bùi Tuyên, lại sợ trông mình quá hèn mọn, nên phần ngực không kiềm được mà nhấp nhô, trong mắt là một mảng sương mù: “Vậy còn chàng?”
“Sao cơ?”
“Chàng là thật lòng mến mộ ta, nên mới muốn cưới ta?”
Ở trước mặt cha mẹ, trước mặt Tống Tử Chân, Trịnh Vô Kỵ, Bùi Tuyên dám phun thẳng ra chữ thích, nhưng khi ở trước vị thê tử mới cưới, nàng ấy lại xoắn xuýt. Chỉ một chữ thôi mà nàng ấy lần lựa nửa ngày, khiến Thôi Đề đang chờ đợi mà lòng chuyển từ nóng bỏng sang lạnh lẽo.
Nàng ngờ là Bùi Tuyên câm luôn rồi, đang định tránh khỏi tay nàng ấy, thì Bùi Tuyên lại hốt hoảng, sợ nàng chạy mất, bèn giữ cổ tay nàng lại: “Nương tử, nàng đừng lộn xộn!”
Trước khi nước mắt của Thôi Đề chảy xuống, Bùi Tuyên đã uyển chuyển thể hiện nỗi lòng: “Nếu không phải vừa gặp đã yêu, sao ta có thể liều mạng cầu xin suốt một ngày một đêm để được lấy nàng? Ta… trong lòng ta thật sự có nàng!”
Đến đây, sẽ thật khó để tiếp tục bài review mà không spoil một chi tiết vô cùng quan trọng của truyện: mối nhân duyên giữa Thôi Đề và Bùi Tuyên thực ra không chỉ được tái sinh từ tiền kiếp, mà cố sự của bọn họ vốn đã bắt đầu từ rất lâu về trước.
“…giây phút Văn Khúc Tinh động lòng với thỏ tinh vào hơn nghìn năm trước, quan hệ giữa hai người đã thuộc dưới sự giám sát của Hồng Loan Tinh và Nguyệt Lão.
Ngờ đâu tơ hồng vừa quấn vào tim lại buộc suốt tám trăm năm, Văn Khúc Tinh chưa từng can đảm lộ diện trước mặt thỏ tinh. Vất vả lắm nàng ấy mới chịu bước một bước, vậy mà cuộc sống đã hầm chết thỏ, kiếp kiếp luân hồi, tình yêu vẫn quanh quẩn thỏ, không hồi kết.”
Bắt đầu đọc thì không ngừng thắc mắc: yêu một người vạn kiếp không đổi, duyên nợ dở dang, đến chết vẫn không yên lòng nhắm mắt, đáng sao?
Càng đọc thì lại càng phải cảm thán: bọn họ yêu đến chết đi sống lại, thủy chung son sắt, cảm động đất trời, tại sao lại không đáng?
Bùi Tuyên có thể vì Thôi Đề mà cãi lệnh cha, bất chấp tính mạng của cả Bùi gia mà cưới về một nữ nhân ngoại tộc, thì Thôi Đề cũng có thể vì Bùi Tuyên mà đứng thả diều suốt một ngày một đêm trong cơn mưa xuân, chờ đợi với niềm tin không gì lay chuyển.
Bùi Tuyên có thể vì Thôi Đề mà học cách trở nên “sắc tâm”, bỏ đi cái mã “tiên quân chính trực” nhằm lấy lòng nương tử, thì Thôi Đề cũng có thể vì Bùi Tuyên mà học ăn món “đầu thỏ tê cay” dù rất chán ghét, chỉ để tìm cách đi sâu hơn vào trái tim Hành Quang của nàng.
Bùi Tuyên có thể tự tay mình bóp cổ biểu muội thân thiết nhất để trả thù cho cái chết của Thôi Đề, thì Thôi Đề sống cả hai kiếp lại chỉ có một tâm nguyện chân thành duy nhất là được nhìn thấy mặt phu quân, cũng như được viên phòng để có thể sinh con dưỡng cái cho “hắn”.
Nếu đây không phải là tình yêu thiên trường địa cửu, thì còn gì xứng đáng hơn thế nữa?
“Mi mắt của cô nương vốn nên ngủ say rồi lại rung động, nàng lẳng lặng mở mắt ra.
Nàng vẫn thấy được Bùi Tuyên.
Bùi Tuyên mà vì đang ngủ nên căn bản không giấu được tư thái nữ nhi.
Giấc mộng là thật!
Tiên nhân cưỡi hạc đến, mở linh nhãn cho nàng, nhưng linh nhãn của nàng chỉ có thể nhìn thấy một người.
Nàng tham lam nhìn Bùi Tuyên đã ngủ say sưa, nghĩ đến kiếp trước người này luôn đối xử với nàng rất cẩn thận, dìu dắt nàng, yêu thương nàng, hôn nàng, lòng Thôi Đề căng lên, vừa nhói đau, vừa chua chát.
Một lời nói dối cần rất nhiều lời nói dối khác để che giấu.
Con trai Bùi gia quang minh chính đại, vị triều thần tiên hoàng lẫn tân đều tin tưởng, lại lừa toàn bộ người trong thiên hạ, cũng lừa nàng.
Mà lừa nàng, cũng là vì tốt cho nàng.
Thôi Đề vùi đầu vào trong lòng phu quân. Đêm dài vô tận, nhưng nàng không dám chớp mắt thêm lấy một lần.
Thì ra, nàng thật sự, thật sự thích Bùi Hành Quang!”
Một kiếp lỡ duyên, vạn kiếp tương phùng. Chân tình đổi lấy chân tình bất kể hồng trần nghịch chuyển. Một câu chuyện tuyệt đẹp minh chứng cho sức mạnh trường tồn của tình yêu – liệu bạn có muốn chứng kiến toàn bộ mảnh tình kinh thiên động địa ấy?

Trả lời

1 Bình luận