Hoa Trên Mây Review truyện Review: Em Dâu, Xin Dừng Tay

Review: Em Dâu, Xin Dừng Tay

Tên truyện: Em Dâu, Xin Dừng Tay

 

Tác giả: Liễu Toái Dạ

Thể loại: Hạnh phúc, oan gia, cùng sống cùng chết 

Nhân vật chính: Tư Sinh, Liễm Diễm

Vai phụ: Những người khác

Link edit: https://www.hoatrenmay.com/truyen/em-dau-xin-dung-tay/

Reviewer: Moria

Văn án: 

Nàng cẩn cẩn dực dực, kiềm chế tiếp xúc, thầm nghĩ đợi đệ đệ trở về, khôi phục tự do. 

Thế nhưng người con gái kia, kiều mị như hoa, câu hồn đoạt phách, khiến nàng không thể kiềm chế. 

Công chúa à, em dâu à, xin dừng tay! 

Nàng gắt gao túm lấy thành giường, vẻ mặt sợ hãi. 

Tỷ tỷ à, ngươi quả nhiên là dục cự hoàn nghênh. 

Đối phương không ngừng đè lên thân thể nàng, bắt nạt liếm môi nàng. 

Ôi thật là muốn “chết” mà! 

—————————————————————————————————-

REVIEW

Đừng thấy cái tên đậm chất “teenfic” mà vội ngoảnh mặt làm ngơ, nếu bạn không muốn bỏ lỡ một cực phẩm trong thiên hạ.

Đây là một câu chuyện lấy bối cảnh tiên giới khá mới mẻ, vừa ngọt ngào dễ thương, vừa hài hước bá đạo đến té ghế. Một điều cần nhấn mạnh đầu tiên là truyện cực kỳ nhiều xôi thịt, nhưng lại là dạng thịt vô cùng tình thú, kích thích, ướt át, đủ sức thỏa mãn những tâm hồn dù là đói khát nhất. Một lần nữa phải dành lời khen cho team editor của HTM đã biên tập tác phẩm rất xuất sắc, hoàn mỹ truyền tải nhiệt độ nóng bỏng của “Em Dâu, Xin Dừng Tay” qua từng con chữ. Nhân một đêm mưa tầm tã chỉ có thể buồn chán nằm trên giường lướt điện thoại, xin được nhiệt liệt đề cử bộ này cho các mọt vốn đã chán gặm thanh thuỷ văn, lâu ngày nổi hứng muốn đổi sang khẩu vị mới.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phía Đông Lưu Sa, giữa dòng Hắc Thủy, có một ngọn núi tên gọi Bất Tử Sơn. Tuy không phải một nơi quá nổi danh, thế nhưng ngoại nhân khi nhắc tới ít nhiều đều có chút kiêng kỵ riêng. Nguyên nhân vì đây là nơi cư ngụ của tộc Thiên Hồ. Tương truyền, tộc nhân thần bí này vốn tinh thông mị thuật, lại trời sinh thiên tư bất phàm, tâm tình gian xảo, vì thế nên đại thể tiên yêu quỷ quái cũng không nguyện ý trêu chọc, càng không phải là nơi mà một con Vọng Thiên Hống như Tư Sinh nàng, mang theo tiếng tăm lẫy lừng cùng khí phách uy vũ kinh động chân tâm, lưu lạc bên ngoài tận hơn hai vạn năm lại có thể dễ dàng đến được.

Hướng Vân Quốc không giống Bất Tử Sơn, tồn tại ở Lưu Sa hơn mười vạn năm, là bộ tộc từ Đông Hải di cư đến, căn cơ vẫn có chút bất ổn, mối quan hệ với Bất Tử Sơn cũng vì vậy mà rất được xem trọng. Phụ thân và a nương của Tư Sinh cân nhắc từ nhiều mặt, đến cuối cùng đều chọn công chúa của Bất Tử Sơn làm con dâu cho đệ đệ nàng.

 

Vị công chúa hồ tộc của Bất Tử Sơn này gọi là Liễm Diễm, người cũng như tên có dung mạo ba quang liễm diễm, mị thái mọc lan tràn, cười lên thật là câu người, yêu kiều mềm mại câu hồn đoạt phách, giơ tay nhấc chân đều phong tư lả lướt. 

 

Nói tóm lại, đó là một con đỉnh cấp đại yêu nghiệt.”

 

Hôn sự với Bất Tử Sơn đã được quyết định, chỉ chờ vị công chúa kia gả đến trước cửa mà thôi. Thế nhưng như người ta vẫn thường nói, ái tình trước giờ vốn luôn là chuyện không thể cưỡng cầu. Đệ đệ của Tư Sinh vừa nghe tin liền đột nhiên đòi sống đòi chết, thậm chí thắt cổ tuyệt thực đến hấp hối. Phụ mẫu bọn họ đều không khỏi nhíu mày khó hiểu, vì cái gì tên tiểu tử này từ đầu đến cuối đều một mực bày ra dáng vẻ cự tuyệt đau khổ như thế? Hóa ra, hắn cùng với Bạch Phong – một trong Cửu Thánh của Ngọc Thanh Cảnh,  đã sớm lưỡng tình tương duyệt. Mà nam nhân tự xưng Bạch Phong kia, sau khi sự việc xảy ra đã nhanh chóng tới “cướp” người đi, coi như cũng có một chút bản lĩnh.

 

A nương thực sự không có cách nào khác, mới đành âm thầm sai người tìm đại nữ nhi nhà mình quay về cứu nguy. Thật không nghĩ, Liễm Diễm vì đối với Sư Cưu đệ đệ chấp niệm quá mức sâu đậm mà có thể tùy tiện tìm một người dung mạo thập phần tương tự làm phò mã thế thân, cũng chính là vị Vọng Thiên Hống đại nhân Tư Sinh kia.

 

Duyên phận, tuy nói rằng không thể miễn cưỡng, nhưng tuyệt đối có khả năng trêu ngươi lòng người đến mức hoang đường, bát quái điên đảo không thôi, chẳng hạn như trong trường hợp này vậy…

 

[…]

Liễm Diễm nằm trên nhuyễn tháp, một tay đỡ trán, dung đôi mị nhãn mà đánh giá ta, dáng vẻ tràn đầy hứng thú, tay kia cầm lấy một quả nho cho vào trong miệng.

 

Bàn tay thon dài trắng nõn của nàng, móng tay sạch sẽ trong suốt, cầm lấy quả nho màu lục bích càng trở nên nổi bật. Chỉ thấy nàng chậm rãi ăn nho, đôi môi đỏ mọng đều là thủy quang, thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi khéo léo đỏ bừng, phun ra vài hạt nho, dáng vẻ vô cùng thích ý. 

 

Nàng đang nằm nên một thân xiêm y càng thêm bại lộ, mảng lớn da thịt trước ngực lộ ra, một mảnh tuyết trắng, thiếu chút nữa chiếu mù mắt ta, bị mái tóc đen óng ả che lấp một phần càng chọc cho người mơ màng, hai chân thon dài, được xiêm y đỏ rực và chiếc thảm hồng trên nệm tôn lên càng thêm vạn phần kiều diễm.

 

Trong cỗ xe yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có nàng thỉnh thoảng có vài động tác làm chuông bạc đeo trên mắt cá chân phát ra vài tiếng vang thanh thúy. Bản thân đại Hống vẫn cảm thấy mình là một người hiểu được thanh nhã phong tình, thưởng thức được phong cảnh, chỉ là lần này trộm nhìn vài lần cũng không khỏi thấp đầu âm thầm kêu khổ, khoang miệng không tự giác được mà tiết ra nước bọt, cũng không biết là bởi vì quả nho trong tay nàng hay là bởi vì đôi chân nàng. 

 

Dáng vẻ này của nàng nếu như là ở nhân gian, nhiều người tự xưng là quân tử cũng phải xông đến, nhưng hôm nay ta vốn không thể xưng là quân tử, đối mặt với vị em dâu kiều mị diễm lệ này thì chỉ có một bụng nước đắng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Em Dâu, Xin Dừng Tay” đã thu hút mình ngay từ những chương đầu tiên vì mô típ A tỷ – Em dâu vừa cấm kỵ vừa mị hoặc chết người. Thật ra ban đầu, mình vốn là bị lừa bởi cái văn án kia, tưởng đâu Tư Sinh là tiểu bạch thụ chuyên bị Liễm Diễm bá đạo công áp giường không ấy chứ. Nhưng đọc rồi mới thấy hóa ra mình cũng không lầm lẫn thái quá, cơ bản bởi vì yêu nên hai bạn đều sẵn lòng lật qua lật lại, huề cả đôi đường. 

Phải thừa nhận rằng, Liễu Toái Dạ rất chắc tay khi nhào nặn nên một cốt truyện thực sự hấp dẫn cùng cách phát triển tâm lý nhân vật quá đỗi hợp tình hợp lý, khiến mình có thể một phút trước còn phá ra cười ngặt nghẽo trước mức độ bựa nhây của bạn thê nô công cùng sự yêu nghiệt của bạn tiểu dụ thụ, một phút sau liền bật khóc đến độ tê tâm liệt phế vì truyện bẻ lái ngược hai nhân vật chính vô cùng thê thảm, nhất là Liễm Diễm. 

Đường đường là thiên kim đệ nhất công chúa của Hồ tộc, vậy mà hết lần này tới lần khác phải gánh chịu vô số thương tích trầm trọng trên người, thống khổ đau đớn đến nổi tưởng chừng có thể chết đi, vậy mà nàng tuyệt nhiên vẫn không một lời căm hận oán trách đến cái kẻ đã khiến nàng ra nông nỗi ấy. Loại tư vị này, mấy ai trên đời có thể thấu hiểu cho nàng đây?

Lại đường đường là một con tiểu hồ ly vạn phần quyến rũ yêu nghiệt, thế mà cả đời nàng chỉ đem duy nhất một người đặt ở trong lòng, cũng chính là “con thỏ lớn chết tiệt” như nàng luôn miệng mắng chửi, dù cho hết lần này tới lần khác y đều tìm cách bỏ rơi nàng, thất hứa với nàng, thậm chí nghi hoặc tấm chân tình của nàng. Trời sinh cửu vĩ hồ bản tính trăng hoa, đối với việc tu luyện thành tinh dĩ nhiên không thể tránh khỏi sắc dục. Ấy vậy mà Liễm Diễm vẫn thủy chung đợi chờ Tư Sinh trở về, còn vì y mà nguyện ý bảo toàn trinh tiết của mình suốt hơn 160 năm, rốt cuộc là vì trong lòng nàng hết thảy có bao nhiêu kiên cường cùng sâu nặng đây?

Cũng lại nói, đường đường là thiếu chủ Hống tộc, hiện tại còn là con Vọng Thiên Hống độc nhất vô nhị đã sống qua gần ba vạn năm ở nhân gian, vậy mà hết lần này tới lần khác Tư Sinh chỉ biết nghi hoặc rồi tìm cách chạy trốn khỏi người mình yêu thương nhất. Thú thật, ban đầu mình dành hơi ít cảm tình cho nhân vật này vì cảm thấy nàng khá nhu nhược, vừa không sở hữu phong thái lẫm liệt uy nghiêm vừa chẳng có tính cách nhẫn nại quật cường thường thấy của một bậc tu tiên. Thế nhưng càng đọc về sau thì thiện cảm dành cho vị Đại Hống này lại tăng thêm từng chút một. Có lẽ chính sự ngốc nghếch nhưng chân thành ấy của nàng đã thành công trong việc chinh phục trái tim mình, hệt như cái cách Tư Sinh sủng ái tiểu hồ ly bảo bối kia khiến nàng si mê mình đến quên trời quên đất. Một con Hống lúc nào cũng tỏ ra ngờ nghệch biến thái, khi cần liền có thể trở thành một con mãnh thú hung hãn với sức mạnh vô song chấn động thiên giới nhưng lại chỉ nghe lời duy nhất một người – sự ngầu lòi số dzách xen lẫn nét đáng yêu không thể chối từ này đúng là chẳng thể dùng bút lực bình thường mà mô tả hết.

Chung quy lại, vạn vật trong vũ trụ đều vì là một chữ “tình” mà sinh thành nên cả. Người hữu tình trong thiên hạ, nhất định rồi sẽ trở thành thân thuộc. Tư Sinh với Liễm Diễm cũng chính là như vậy đấy: dù cho đoạn tình cảm ấy có kinh qua bao nhiêu chông gai trắc trở,  bọn họ ắt đều có thể vượt qua, mà thứ tha, mà cùng nhau yêu lại từ đầu…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nhiều năm như vậy, đã nhiều năm như vậy, ở thiên giới 160 năm, còn nhân gian đã không biết qua bao nhiêu thời gian, tựa như nàng nói, ta dĩ nhiên một ngày cũng không từng quên tiểu hồ ly kia. 

 

Mỗi một lần đi ngủ, đều là dáng vẻ của nàng, mỗi một lần say, cũng là dáng vẻ của nàng. Nhìn thấy những cô nương có chút giống nàng, liền nhịn không được đến gần, rồi mỗi khi bắt đầu tiếp cận lại tự bóp chết ý niệm đó.

 

“Tiểu hồ ly.” 

“Tiểu hồ ly, ta cầu xin ngươi.” 

“Đừng rời xa ta.” 

“Đừng, đừng không yêu ta nữa. “

 

[…]

“Liễm Diễm.” Mang theo thở dốc, ta cảm giác bản thân nhịn không được nữa: “Ngươi, vì sao, vì sao…” 

 

Chết tiệt, ta nên hỏi thế nào đây? 

 

Nàng tựa hồ còn hô hấp khó khăn hơn ta, qua một lúc lâu mới thoáng ổn định hô hấp. “Vì sao cái gì?” Ngữ khí của nàng tựa hồ mang theo rất nhiều ảo não, nhưng phối hợp với giọng nói hiện tại, nghe vào nhu thuận cùng mê hoặc: “Vì sao đây là lần đầu của ta đúng không? Vì sao ta không phải ai cũng có thể lấy làm chồng, đúng không?” 

 

Từ ngữ này khiến ta không khỏi nhíu mày. 

 

Ta chưa bao giờ sử dụng những từ ngữ này hình dung nàng, nhưng cách nghĩ của ta, cùng những ngôn từ này có cái gì khác biệt? 

 

Lần này, ta rõ ràng là hận không thể tự tát mình mấy cái. 

“Không phải, không phải.” Ta lúng túng, chỉ ôm chặt nàng vào trong lòng, sợ nàng chống cự: “Ta chưa từng nghĩ như vậy, chỉ là, chỉ là…” Chỉ là, đây không phải thiên tính của hồ ly sao? 

 

Ta tuy rằng sẽ đố kị, sẽ khổ sở, lại chưa bao giờ đánh giá đúng hoặc sai, hoặc là bình luận qua hành vi như vậy. 

 

“Nói đến cuối cùng, cũng là ngươi không tin ta mà thôi.” Giọng nói của nàng mang theo một chút uể oải ta lại không biết nàng là bởi vì vừa rồi động tình, hay là bởi vì thái độ của ta đối với nàng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

82 chương, 2 phiên ngoại cứ thế mà kết thúc. Nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Nhưng trọng điểm là rất hay, khiến một đứa reviewer dở hơi như mình cũng phi thường cảm thấy hài lòng.

Vẫn là nên tổng kết bài viết này bằng một câu ngắn gọn: thật sự vô cùng yêu thích những cặp đôi giải quyết khúc mắc tình cảm bằng việc lôi nhau lên giường! Mọi người còn không mau nhảy hố để học hỏi bọn họ!

————————————————————————————————

Trả lời