Review: Không Buông Được Nàng
Tên truyện: Không buông được nàng
Tác giả: Tạo Ngôn
Thể loại: Xuyên không, nữ giả nam trang, gặp gỡ định mệnh
Tiến độ: Hoàn (86 chương + 1 phiên ngoại)
Nhân vật chính: Bạch Mạt, Vận Linh
Nhân vật phụ: Tử Hề, Ảnh Tứ, Túc Hạo Tư, Hoa Lão
Link truyện edit: https://www.hoatrenmay.com/truyen/khong-buong-duoc-nang/
Reviewer: Moria
Văn án:
Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra?
Gì?! Có phải nên cảm thấy vui mừng nhân tiện đưa thêm nhiều của cải!
“Người ấy” thích cầm bút chì than vẽ hình nguệch ngoạc, tạo ra một cái gì đó kỳ quái.
Còn nàng thích ngồi một chỗ thưởng thức trà đọc sách, nhưng nàng có thể biết mọi động thái của “người ấy”.
Bạch Mạt: Ta phải cảm ơn trận bão táp kia! (Đưa mắt chăm chú nhìn nữ nhân đang vui vẻ trước mắt)
Nàng: Hả? (cũng không ngẩng đầu lên)
Bạch Mạt: Bởi vì… Không nói cho nàng biết!
Nàng: Ừ. . . (cũng không ngẩng đầu lên)
Bạch Mạt: Thật lạnh lùng… (Bĩu môi, bưng trà trong tay lên…)
Nàng: Bởi vì …
Bạch Mạt: … Ừ? (Nhìn lên, đó là một nụ cười say đắm lòng người . ..)
Nàng: Để cho ta có thể gặp được người …
Bạch Mạt: (Nở một nụ cười) Nữ nhân thông minh không đáng yêu chút nào…
—————————————————————————————————-
REVIEW
“Không buông được nàng”, một cái tên thoạt nghe đã thấy nồng đậm ý vị thâm tình. Trong quãng thời gian dịch bệnh lê thê đằng đẵng như không bao giờ kết thúc, bộ truyện này chẳng khác nào một chiếc giếng mát lành ẩn giấu bên trong hoang mạc khô cằn xa xôi, cứu rỗi những tâm hồn đang dần héo mòn đi từng ngày. Ban đầu đến với truyện không có quá nhiều trông đợi, thế mà chỉ trong một đêm đã cày hết cả chính văn lẫn phiên ngoại. Cảm giác chếch choáng thỏa mãn như vừa uống cạn một chén rượu ủ lâu năm, có cay nồng, có ngọt ngào, lưu luyến mãi không quên.
– Tóm tắt truyện
Nữ chính trong câu chuyện này là Bạch Mạt – một nhân vật truyền kỳ của Đại học A, là kiểu học bá tài năng điển hình, vừa có sắc đẹp vừa có trí óc: liên tục hai năm rưỡi đảm nhiệm vị trí chủ tịch hiệp hội sinh viên, ba năm đứng đầu danh sách hoa khôi của trường. Hiện tại, nàng giữ chức vụ giám đốc thiết kế đồ chơi tình dục của công ty Quốc Tế Ngân Long, khu vực Trung Quốc. Vào một ngày tình cờ, Bạch Mạt ở tại văn phòng công ty làm việc suốt đêm, miệt mài hoàn thành việc lắp ghép các bộ phận của thứ “sản phẩm người lớn” kia. Đột nhiên, một cơn bão cùng sấm chớp bất chợt đổ bộ vào thành phố. Sau một trận nổ đinh tai nhức óc, nàng kinh hãi ngất đi, đến khi tỉnh dậy liền phát hiện bản thân cùng toàn bộ tòa nhà Ngân Long đã xuyên không trở về quá khứ.
Chưa dừng lại ở đó, hệt như một sợi dây định mệnh được khéo léo sắp đặt, Bạch Mạt vô tình “tông trúng” một nữ nhân phẫn nam trang, toàn thân loang lổ máu nằm bất tỉnh trên mặt đất. Bạch Mạt nhanh chóng nhận ra nữ nhân tuyệt sắc này đang bị thương rất nặng và cô quyết định cứu nàng ấy và nàng cho rằng người phụ nữ mình cứu là “Đại Minh Tinh”.
“Quả nhiên!” chỉ có truyền hình không thể phân biệt được nam giới và phụ nữ, ngũ quan này, diện mạo này, người phụ nữ này chắc chắn là một tai họa, “Nhìn máu khắp người … Đúng vậy, cứu người trước!”
Nàng không bao giờ có thể ngờ đến, vị “Đại minh tinh” mà mình nỗ lực cứu chữa từ cõi chết trở về đêm ấy, hóa ra lại chính là trưởng công chúa Túc Hạo Khuynh, hòn ngọc quý trên tay Thánh thượng!
“Vận Linh! Thì ra là ngươi! Đồ khốn kiếp! Dùng phương thức của ngươi ép ta ở lại kinh đô, mới có thể gặp được cữu công của ngươi! Còn phụ thân của ngươi! Còn có ngươi!…”
– Cảm nhận chung:
Đầu tiên, mình muốn dành lời khen đến bản edit của BGT vì giữ được gần như trọn vẹn cái tinh túy của câu chuyện, mang đậm hơi thở hài hước vui nhộn qua góc nhìn của nhân vật Bạch Mạt. Bối cảnh mà nhân vật chính xuyên không đến vốn là một thế giới giả tưởng, nhưng từ một số chi tiết về văn thơ địa lý có thể suy đoán là nước Túc đời nhà Minh, do người Tráng (một nhóm dân tộc thiểu số phía Nam Trung Quốc) cai quản. Thành thực mà nói, bản thân mình luôn thán phục tác giả của những bộ cổ trang trong việc tìm tòi, tra cứu để dệt nên cả một thế giới rộng lớn dựa trên dòng chảy lịch sử đồ sộ của Trung Hoa, bởi nó đòi hỏi một bộ não sáng tạo, tầm hiểu biết sâu sắc cùng bút lực dồi dào từ người viết. Phải khen sự chau chuốt, tỉ mỉ trong văn phong của Tạo Ngôn đã rất thành công xây dựng bối cảnh truyện chặt chẽ và hợp lý ngay từ những chương đầu, từ đó đưa người đọc chìm đắm vào thế giới bên trong một cách hoàn toàn tự nhiên.
Đối với độc giả ưa chuộng thể loại cung đấu hay quyền mưu, “Không buông được nàng” sẽ được đánh giá ở mức tốt. Truyện phác họa một mảng xã hội phong kiến Trung Quốc muôn màu muôn vẻ: trong bức tranh toàn cảnh ấy có người tài lẫn kẻ xấu, có những phố thị huyên náo, có kinh thành phồn hoa tráng lệ, và cũng có cả chiến tranh loạn lạc, tang thương chồng chất khắp nơi. Nhìn chung, 86 chương + 1 phiên ngoại không tính là dài nhưng tiết tấu ổn, không gây nhàm chán do diễn biến càng về sau càng nhanh, vô số sự kiện liên tiếp xảy ra, tình tiết lại móc nối nhau nên giữ được cái lửa của truyện: âm mưu chính trị đan xen yêu hận tình thù, hồng nhan họa thủy, địch trong tối ta ngoài sáng, bí mật cất giấu bí mật – tất cả khiến câu chuyện trở nên gay cấn, hồi hộp đến phút chót. Một điểm thú vị nữa là không chỉ tuyến nhân vật chính được tác giả chăm chút kỹ lưỡng, mà ngay cả tuyến nhân vật phụ cũng được phát triển một cách đầy dụng ý; một số thậm chí còn có đất diễn tương đối nhiều, do đó để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm. Tuyến tình cảm thì theo mô típ kinh điển: Cặp đôi chính gặp gỡ do định mệnh an bài, trải qua thời gian dài gần gũi tiếp xúc mà nảy sinh tình cảm, rốt cuộc lắng đọng lại thành một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Cái tài của Tạo Ngôn là giữ được hai yếu tố quyền mưu và lãng mạn cân bằng hoàn hảo: những ai thích tranh đoạt vương quyền đều không thể bỏ qua, những người ưa tình cảm cũng sẽ được thỏa mãn. Quả là một tác phẩm xứng đáng nhảy hố.
– Về hai nhân vật chính:
Không ngoa khi nói rằng trong bộ dáng anh tuấn tiêu sái, tính cách tùy hứng cùng bộ óc tài hoa hơn người, Bạch Mạt chính là linh hồn của câu chuyện. Tác giả hẳn phải rất ưu ái nhân vật này khi vẽ nên hàng loạt tình huống đấu trí kịch tính, độc đáo có một không hai, qua đó khoe được cái tài suy luận sắc bén và tầm nhìn xa trông rộng của vị cựu chủ tịch hiệp hội sinh viên năm nào. Tuy nhiên, Bạch Mạt tuyệt đối không phải tuýp nhân vật hoàn mỹ thái quá, vừa văn võ song toàn lại cao cao tại thượng như trong các bộ bách hợp tiểu thuyết khác thường mô tả. Nàng thật ra là một nữ nhân rất đỗi cảm tính, dễ khóc cũng dễ cười, luôn muốn biểu lộ cảm xúc rõ ràng trước mặt người khác: khi thì hành động ấu trĩ đến mức phiền phức, lúc lại sẵn sàng hồ nháo hệt như một tiểu hài tử chưa trưởng thành. Mình thích cách tác giả xây dựng kiểu nhân vật “hoàn hảo nhưng không hoàn thiện” như vậy, bởi nó phản ánh đời thường rất vẹn toàn, qua đó giúp Bạch Mạt trở nên gần gũi, đáng yêu hơn trong mắt độc giả.
Vận Linh thì hoàn toàn ngược lại: nàng mang trên mình thân phận trưởng công chúa cao quý, tính tình trầm lặng, lạnh lùng ít nói, cũng chưa từng đưa bất kỳ nam nhân nào khác vào trong mắt. Có lẽ do thân phận đặc thù, lại tận mắt chứng kiến hết thảy mọi thủ đoạn thâm độc, tàn bạo trong cung, vị trưởng công chúa ấy đã sớm khép chặt lòng mình, tam quan cũng theo đó mà trở nên lý tính. E rằng trái tim Vận Linh sẽ mãi mãi đóng kín như vậy, nếu không vì một Bạch Mạt kỳ quái bỗng dưng từ đâu xuất hiện, hung hăng phá vỡ đi sự yên tĩnh vốn có trong thế giới riêng của nàng. Tình yêu của Bạch Mạt tựa như một tia nắng ấm áp trong ngày tuyết rơi, là chiếc màn thầu vụng về ngốc nghếch sưởi ấm đôi bàn tay lạnh lẽo, là món đồ chơi lạ lùng đủ sức khiến lớp băng trên môi nàng tan chảy thành nụ cười ngọt ngào nhất. Hai con người với hai tính cách khác biệt, tưởng chừng thuộc về hai thế giới trái ngược nhau, lại tựa hồ giống như hai cực của nam châm, chầm chậm thu hút đối phương lúc nào không hay. Bạch Mạt vì Vận Linh mà không màng sống chết còn Vận Linh, nàng vì Bạch Mạt mà nguyện trả giá hết tất cả mọi thứ.
“Thiếp biết… Người nhất định sẽ vượt qua… sẽ vượt qua…” Lúc này Vận Linh cũng không dám trì hoãn nữa, mạnh mẽ nhét khăn tay đã chuẩn bị sẵn vào răng Bạch Mạt, càng ngày càng nhiều nước mắt chảy ra ngoài, Vận Linh căn bản không kịp lau cho nàng, “Bạch Mạt…Dù đánh đổi thế nào thiếp nhất định sẽ cứu người.. Cầu người hãy vượt qua…”
“Người… Rốt cuộc đến từ chỗ nào có cần phải… Trở về…”
“Không trở về được… Cho dù là có thể trở về… Ta cũng luyến tiếc…”
“Vì vậy, … người không phải là người của thế giới chúng ta…”
“Nhưng cũng may vẫn đều là con người mà phải không… Sau này ta nhất định là muốn ở tại thế gian này cùng nàng trải qua quãng đời còn lại, nàng cũng không thể ghét bỏ nha!”
“Bạch Mạt, cho dù là lấy giang sơn của Túc thị ra để đánh đổi, Túc Hạo Khuynh thiếp cũng sẽ không để cho người phải chịu một chút tổn thương nào…”
– Lời kết:
Tóm lại, “Không buông được nàng” là một bộ xuyên không đậm chất cổ phong hấp dẫn đáng đọc, bởi nó vừa có thể khiến độc giả quắn quéo đến phát điên, đồng thời duy trì được nhiệt huyết sục sôi của bọn họ cho đến chương cuối cùng. Với một số bạn đọc nghiêm khắc, truyện sẽ có một vài chi tiết khiên cưỡng bị soi xét đến, nhưng với mình thì “khuyết điểm không khỏa lấp được ưu điểm”, bởi nhiều khi cái ta cần không phải là một bộ truyện hoàn hảo đến từng con chữ, mà là một câu chuyện có khả năng khiến ta rung động từ sâu thẳm tâm hồn…
“Trời xanh trong đợi chờ cơn mưa phùn, còn ta chờ đợi nàng
Khói bếp tỏa lan nghi ngút, cách con sông ngàn vạn dặm
Dưới đáy bình nét bút chữ Lệ mô phỏng sự phóng khoáng của nhà Hán
Xem như ta vì gặp gỡ nàng mà phục bút
Trời xanh trong đợi chờ cơn mưa phùn, còn ta chờ đợi nàng
Ánh trăng vớt lên từ nước, quầng sáng hé mở ra kết cục
Như vẻ đẹp của sứ Thanh Hoa vẫn mãi vẹn nguyên ngàn đời
Là ánh mắt cười của nàng”
(Sứ Thanh Hoa – Châu Kiệt Luân)
—————————————————————————————————-