Hoa Trên Mây Review truyện Review: Hái Lấy Cầu Vồng

Review: Hái Lấy Cầu Vồng

 

Tên truyện: Hái Lấy Cầu Vồng

Tác giả: Bỉ Lâm Gian

Dịch giả: Selene

Thể loại: Hiện Đại

Nhân vật: Phương Thanh Việt x Giang Lan

Tình trạng: Đang tiến hành

Link edit: https://www.hoatrenmay.com/truyen/hai-lay-cau-vong/ 

Reviewer: Moria

—————————————————————————————————-

“Thật không nghĩ rằng một áng văn với chất lượng như thế này lại có thể xuất hiện trên nền tảng đọc của Hoa Trên Mây!” – Có một reviewer già khó tính đã bật thốt lên như thế sau khi thưởng thức “Hái Lấy Cầu Vồng” của tác giả Bỉ Lâm Gian, do dịch giả xịn sò Selene của chúng ta chuyển ngữ đấy. 

 

Trước hết phải khen HTM vì mức độ chịu chơi của team khi thầu bộ truyện này. Mình đảm bảo đi hết 7749 cái web truyện ở Việt Nam bạn cũng sẽ chẳng thể tìm được một bộ tương tự thứ hai. Nhưng chính vì hành động táo bạo ấy mà mình tin rằng HTM đã, đang, và sẽ khẳng định vị thế của mình khi luôn dành tặng cho độc giả của mình đa dạng các sự lựa chọn nhất: muốn lưu lượng có lưu lượng, muốn xu hướng có xu hướng, mà muốn chiều sâu với chất lượng tầm cỡ tiểu thuyết văn học cũng có luôn! 

 

Vậy thì chắc “Hái Lấy Cầu Vồng” ắt phải là một cực phẩm xuất chúng nào đó chăng? Cũng không hẳn, mà theo ý mình thì đây thậm chí sẽ là một bộ khá kén người đọc vì mức độ “chậm nhiệt” trong diễn biến tình cảm của hai nhân vật chính.

Có lẽ nhiều bạn khi đọc đến dòng này sẽ muốn nhào vào phản bác mình lắm, vì giới thiệu truyện rõ ràng ghi ba chữ “tình qua đường”; gần như xuyên suốt toàn bộ các chương cũng toàn là cảnh H dâng ngập họng người xem. Vậy cơ sở ở đâu để mình bảo truyện thuộc thể loại chậm nhiệt cơ chứ?

 

Đó mới là cái hay Bỉ Lâm Gian: viết H scenes nhưng không đơn thuần chỉ là thô tục văn nhằm thỏa mãn tâm lý sắc dục của con người, mà chính là khéo léo dùng s*x để khắc họa thành công hành trình chữa lành lẫn nhau của hai linh hồn nhỏ mọn, vụn vỡ và tổn thương.

 

[…] “Dù như thế nào đi nữa, mình cũng không phải người hoàn hảo.” Phương Thanh Việt lại nói bâng quơ, nhưng lần này Khúc Đình Đình cảm nhận được điều gì đó đau đớn. Viền mắt cô đỏ lên, lại nghe cô bạn thân thì thầm: “Mình muốn có người ở bên cạnh, không phải chỉ ở một mình, như bây giờ vậy. Chúng ta cùng ăn trưa, cùng uống trà… có rất nhiều thời gian để tán gẫu. Rất an toàn, cũng rất dễ chịu.”

 

“Loại thân mật nào cũng sẽ có những giây phút như vậy.”

 

“Nhưng không phải ai cũng có thể may mắn đạt được tình yêu.”

 

Hai phần ba cuộc đời của Phương Thanh Việt dường như đã luôn khiêu vũ với cô đơn: cha mẹ ly hôn từ nhỏ, sớm bị mẹ ruột cay nghiệt bỏ bê, gia đình riêng của cha chán ghét không muốn chung sống cùng. Hệt như cái xác không hồn vất vưởng lang thang, Phương Thanh Việt cứ thế trưởng thành trong hố sâu của sự ghét bỏ lẫn tuyệt vọng, dần dần mài mòn đi hết sinh khí lẫn ham muốn vùng dậy trong tâm hồn cô gái trẻ tội nghiệp ấy. 

Có lẽ vì thương xót mà ông trời đã để cô gặp và yêu một người phụ nữ tên Tạ Dĩnh. Mối tình đầu kéo dài nhiều năm đã tạo cho Phương Thanh Việt lý do tiếp tục sống: vừa có động lực thuê nhà ở cùng với đối phương, vừa nỗ lực kiếm tiền giúp người yêu khởi nghiệp gầy dựng cơ ngơi riêng. Tình cảm giữa hai người đã trở nên “sâu đậm” đến mức quyết định đi đến hôn nhân, tuy nhiên mọi thứ đến đây mới chỉ thực sự là bắt đầu của toàn bộ câu chuyện.

 

Vì sao ư? Vì khi đến sát ngày diễn ra đám cưới, Phương Thanh Việt lại bị Tạ Dĩnh quay ngoắt phản bội, đột ngột hủy bỏ hôn lễ để đến với người đàn ông giàu có khác. Quá chán nản và đau khổ, Phương Thanh Việt đã tìm đến một địa chỉ uy tín trên mạng chuyên cung cấp các dịch vụ fwb oan toàn để học cách “nổi loạn”. Và tại đây, cô đã có cơ hội gặp gỡ người bạn giường có một không hai của mình – Giang Lan.

 

[…] “Lúc này, sau tấm kính có một đám người đang đứng. Người dẫn đầu đi lên sân khấu, lưng áo tập trễ vai bị xé thành hõm, che mất nửa tấm lưng trắng như tuyết. Theo động tác gập người và xoay hông, xương lưng và xương hông của người này hiện lên rất rõ. Cô gái hất tóc, mắt cười cong cong quay đầu, một chân giẫm xuống trong tiếng nhạc dồn dập xuống dưới sân khấu. […] Phương Thanh Việt không biết nhảy, tưởng mình vừa lạc vào một khu rừng rậm rạp. Đường nét tứ chi trước mắt đan vào nhau. Tay, chân, eo, rồi hông của người kia ngập tràn sức mạnh, xương cốt lẫn cơ bắp đều tràn đầy sức sống và nhịp điệu. Phàm là cái gì đẹp đều cuốn hút, mà trước mắt là vẻ đẹp của một con người. Cô ấy đang lắc lư theo điệu nhảy về phía mọi người, rồi trong một tiếng nổ mà người ta nhìn thấy được, cả căn phòng ngập trong màu sắc.”

 

Vừa lão luyện tuyệt kỹ lại đầy ôn nhu tinh tế, Phương Thanh Việt gần như không thể tìm ra lý do nào để từ chối người phụ nữ quyến rũ này. Rất nhanh chóng, cả hai đã bắt đầu chuỗi ngày bạn tình vừa nóng bỏng nhưng cũng rất êm đềm của mình. Nhưng dĩ nhiên chuyện sẽ không đơn giản dừng lại ở những phân đoạn ướt át mỹ miều, như người đời vẫn thường bảo: “Không sợ cả hai là giả, chỉ sợ một trong hai chót rung động thật lòng mà thôi.” Rất dễ đoán được, người giương cờ trắng chào thua trước ở ván bài tình ái này, một lần nữa lại là Phương Thanh Việt mất rồi. 

 

[…] Không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã học được cách không quan tâm những vết thương trải dài tháng năm nữa.

 

Giấu đi sẽ không bị cười nhạo, không phải căng thẳng, sẽ không làm sao cả.

 

Nhưng mà… nếu như từ nay cô may mắn được yêu, người kia sẽ đếm từng dấu vết, hỏi cô có đau không, sau đó ôm cô, hôn cô thật khẽ, thì sao?

 

– Không ai không khát vọng tình yêu, không ai không mong được cưng chiều.

 

Đến đây, mạch truyện liên tục được đẩy lên cao trào khi hàng loạt những bí ẩn trong quá khứ của cả hai lần lượt được phơi bày dưới ánh mặt trời. Nếu như độc giả còn chưa đủ thời gian cảm thán trước một Phương Thanh Việt thảm hại nằm trên giường bệnh, vừa bị đánh gục hoàn toàn về cả thể xác lẫn tinh thần, vừa hoảng loạn trước viễn cảnh bị bỏ rơi một lần nữa chỉ vì lỡ phải lòng fwb của mình, thì họ lại phải tiếp tục sụt sùi lau nước mắt trước câu chuyện trưởng thành đầy gian truân của Giang Lan được tác giả tiết lộ trong những chương tới. Giữa chốn đô thị rộng lớn bão táp đẩy xô, lại có hai bèo nước may mắn nhận thức nhau, từng chút học cách yêu người thương mình. Liệu cho đến cuối cùng cả hai có thể buông bỏ hết thảy những thương tổn xưa cũ để học cách đồng hành cùng hướng về phía tương lai rạng rỡ trước mắt? Độc giả thân yêu ơi, có lẽ mình sẽ phải dừng spoil truyện ở đây và để các bạn tự mình khám phá thôi. Nhưng hãy cứ vững lòng nhé, vì reviewer tin rằng cái kết đang chờ đợi ở phía sau chắc chắn sẽ không để cả hai nhân vật chính lẫn chúng ta phải thất vọng đâu!

 

[…] Phương Thanh Việt thoát khỏi cuộc tình điên cuồng, rút mình ra giữa cướp bóc và chiếm hữu. Cô như xuyên qua một cánh đồng bát ngát gió lộng. Bão cát, mưa tuyết, tất cả lau đi những ảo ảnh hư vô, mờ mịt. Ngay thời khắc này, cô quỳ xuống, cúi người, nghe những xao động không giấu được từ tận phế phủ; ngón cái lén lút mơn trớn khuôn mặt, nét mày của người kia vô số lần, nâng cằm lên, rồi cuối cùng khó nén tình cảm mà hôn vào thật sâu.

 

Cô rất dịu dàng, ôm thật chặt trân quý trong lòng. Cô mút môi trên, liếm khẽ rồi cọ xát từng chút một, đối đãi như với món bảo vật mình nâng niu nhất trên đời.

 

[…] “Giang Lan, là chị đập tan vây khốn cuốn lấy em. Giang Lan… là chị để em trở thành em.”

 

Giang Lan khẽ khép thẻ lại, nói: “Cảm ơn em, đã để trái tim chị có chốn về, mộng đẹp trở thành sự thật.”

Trả lời