Hoa Trên Mây Review truyện Review – Kiếm Tiền Dưỡng Tiểu Thụ

Review – Kiếm Tiền Dưỡng Tiểu Thụ

 

 

Tên truyện: Kiếm Tiền Dưỡng Tiểu Thụ

Tác giả: Nha Sát Huyền Thượng

Dịch giả: Cẩm

Thể loại: Hài hước, Hiện đại

Nhân vật: Cố Ninh Khê x Dung Huyên

Tình trạng: Đang tiến hành

Link edit: Hoa Trên Mây Kiếm Tiền Dưỡng Tiểu Thụ

Reviewer: Moria

Văn án:

Vốn định bao nuôi một bé nhược thụ, ai ngờ lại phát hiện em ấy là cường công.

Tên khác: “Câu chuyện bị bé nhược thụ ăn sạch sẽ”

Màn kịch ngắn:

Trong góc phòng tối tăm, Cố Ninh Khê mắt say lờ đờ đè Dung Huyên vào góc tường.

Cố Ninh Khê nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Dung Huyên: “Em thiếu tiền lắm hả? Tôi nuôi em nhé…

Dung Huyên bình tĩnh đỡ ly rượu trong khay cho thăng bằng, sau đó nâng Cố Ninh Khê sắp đứng không vững lên: “Chị Ninh Khê nói gì vậy…

Đầu óc Cố Ninh Khê rất mơ hồ, nhưng cũng biết hình như đối phương từ chối lời đề nghị của mình. Cô cắn môi dưới: “Em không muốn để tôi nuôi em hả? Hay là em chê tôi quá ít tiền?”

Thấy người trong lòng không lên tiếng, cô cất cao giọng: “Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, em muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ cho em…”

Nói đến cuối cùng, dường như khóe mắt của cô cũng ngậm hơi nước.

Dung Huyên ngẫn ra, đáy mắt lướt qua một tia sáng, gật đầu cười nói: “Nếu chị Ninh Khê đã nói như vậy thì không được đổi ý đâu đấy nhé.”

Dứt lời, cô ấy cúi xuống hôn lên môi cô.

———————————————————————————————————————

Lần đầu hoàn thành bộ truyện, chỉ có một suy nghĩ duy nhất nảy lên trong tâm trí reviewer mà thôi. Bạn có muốn biết đó là gì không?

“Không lẽ… mình vừa bị tác giả chơi khăm bởi cái tiêu đề kia sao?”

Trong truyện làm gì có cái chỗ nào giống quan hệ bao nuôi chứ?

Rồi “dưỡng tiểu thụ” ở đâu? Bộ tác giả bị lộn định nghĩa hả?

Tưởng đâu bao nuôi tiểu thụ thì người kia phải là tổng tài bá đạo lạnh lùng khí chất đầy mình, rồi cuối cùng là ai nuôi ai đây?

Mà quan trọng nhất… hai người này, rốt cuộc ai “boss” ai “stop” vậy trời?!

Một loạt lời tự vấn không có câu trả lời. Ai có thể chia sẻ sự bất lực này với reviewer với… T^T

Nhưng mà thật ra, quan hệ giữa người với người vốn không nên có tiêu chuẩn nào rõ ràng, mà càng đọc qua từng chương “Kiếm Tiền Dưỡng Tiểu Thụ”, bạn sẽ càng thấy cái gọi là “hình mẫu bạn gái lý tưởng” thật ra cũng chỉ là thứ ảo mộng hào nhoáng trong tưởng tượng mà thôi. Tình yêu ấy, cũng có thể rất vụng về, rất non nớt, rất kém hoàn hảo. Trong một mối quan hệ, không nhất thiết một người cứ phải cao cao tại thượng, một tay che trời hô mưa gọi gió, luôn luôn là chỗ dựa vững chắc cho người còn lại. Thời khắc mà bạn kiên cường nắm lấy tay đối phương mặc kệ tất cả những sự thiếu sót, bất lực và yếu đuối của họ, đó chẳng phải là minh chứng bất diệt của tình yêu đấy sao?

Và reviewer cũng đã từng như bất kỳ ai, luôn thần tượng về một thứ nhân duyên “rạng rỡ như mặt trời, hoàn mỹ tựa tranh vẽ”, mà quên mất rằng cuộc đời vẫn còn rất nhiều mối quan hệ tuy giản đơn nhưng cũng không kém phần đẹp đẽ, chẳng hạn như câu chuyện tình yêu của hai cô gái Dung Huyên và Ninh Khê vậy.

Cố Ninh Khê là một người phụ nữ trưởng thành và hấp dẫn. Là một nhà thiết kế tài năng tồn tại trong ngành thời trang đã gần năm năm, bên cạnh lại đang bao dưỡng một cô nữ sinh vừa tốt nghiệp đại học vô cùng xinh đẹp, cuộc sống đối với cô nhất định có thể dùng hai chữ “thoải mái” để hình dung. Tiền bạc, nhan sắc, địa vị, tình yêu – chẳng có thứ gì mà Cố Ninh Khê cô chưa từng nếm trải hay sở hữu! Nhưng dĩ nhiên, nếu ông trời ưu ái cho Cố Ninh Khê những thứ mà người ta phải dành cả đời để khao khát thì chính ngài cũng có thể cướp đi những thứ phù phiếm ấy bất cứ lúc nào. Một sự xui xẻo từ trên trời rơi xuống đã buộc Cố Ninh Khê từ chức khỏi vị trí công việc trong mơ, đồng thời còn “được” cô người tình bé nhỏ tặng cho một cặp sừng ngạo nghễ ngay trên đầu. Chán nản và thất vọng trước những sự kiện không vui dồn dập xảy đến, cô đã tìm đến quán bar “Tuy Mộng” thuộc sở hữu của người bạn thân Thư Vân Tuy để giải sầu. Và cũng chính ở đó, Cố Ninh Khê đã gặp được cô gái định mệnh của đời mình – Dung Huyên, vốn là một nữ sinh đại học năm nhất đang làm nhân viên bán thời gian ở đây.

[…] “Hai người lên xe, Cố Ninh Khê lấy túi giấy đặt ở hàng ghế sau, khi thấy đôi mắt trở nên sáng ngời của Dung Huyên, ý cười trên môi cô không khỏi đậm hơn. Nhưng cô chỉ cầm túi giấy lướt qua trước mắt Dung Huyên chứ không lập tức đưa cho cô ấy. Thấy ánh mắt Dung Huyên nhìn túi giấy càng thêm khát vọng, cứ như thể sắp chảy nước miếng tới nơi, cô mới cười nhìn về phía Dung Huyên, khẽ nhíu hàng lông mày thanh tú: “Tiểu Huyên, chẳng lẽ em định ăn mà không trả tiền?”

Cô cố ý dừng lại trong chốc lát, sau đó lại gần cô ấy thêm một chút: “Chẳng lẽ em không định thể hiện chút thành ý gì đó?”

Dung Huyên khựng lại, đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô ấy cuối cùng cũng lưu luyến dời khỏi túi giấy, dừng lại trên gương mặt Cố Ninh Khê.

Nhìn đôi mắt trong veo của Dung Huyên, đáy lòng Cố Ninh Khê tự dưng lại nảy sinh phức cảm tội lỗi vì ăn hiếp con nít. Cô khẽ bật cười lắc đầu, đưa túi giấy qua: “Không trêu em nữa, mau…”

Cô còn chưa nói hết câu thì đã khựng lại vì xúc cảm mềm mại của đôi môi bất chợt chạm lên gương mặt của mình.

Dung Huyên hơi cúi đầu khẽ hôn lên gò má Cố Ninh Khê, lúm đồng tiền trên má khiến nụ cười của cô càng trở nên ngọt ngào hơn một chút. Cô nhìn thẳng vào mắt Cố Ninh Khê, nghiêm túc nói lời cảm ơn: “Vất vả chị Ninh Khê…”

Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên ánh mắt chạm nhau, bầu không khí xung quanh Cố Ninh Khê và Dung Huyên đã xuất hiện những rung động mập mờ khó tả. Nếu Dung Huyên bị thu hút bởi khí chất nữ thần và tài nấu nướng “tuyệt đỉnh” của Cố Ninh Khê, thì tâm hồn đàn chị kia cũng được xoa dịu bởi sự thuần khiết và dịu dàng từ một thiên sứ giáng trần như cô. Tuy nhiên, đối với những bạn độc giả đang trông chờ vào một màn làm tình nóng bỏng diễn ra ngay sau đó giữa một tiểu bạch thỏ ngây thơ và một nữ kim chủ lão luyện, thì diễn biến tiếp theo nhất định sẽ làm mọi người bất ngờ: từ cái cách “kim chủ” Cố Ninh Khê kiên nhẫn chinh phục trái tim người đẹp qua con đường dạ dày, cho đến những nét tích cách trẻ con mà cô bé “tiểu thụ” Dung Huyên dần dần bộc lộ khi đứng trước mối tình đầu Ninh Khê của cô – hoàn toàn không có một dấu hiệu nào của motip “giao dịch bao nuôi tình nhân” mà chúng ta vẫn hằng quen thuộc (chắc chắn nhiều bạn khi đọc đến đây đều sẽ hiểu được tâm trạng hoang mang ban đầu của reviewer). Nhưng một lần nữa, ngay khi độc giả chấp nhận và tin tưởng rằng mối quan hệ của hai người rồi sẽ phát triển theo hướng gà bông ngọt ngào đơn thuần, tác giả sẽ lập tức tặng cho bạn một cú plot twist xoắn não đến không tưởng: cô bé Dung Huyên với vẻ ngoài thanh thuần ngốc nghếch và gia cảnh khó khăn đáng thương ấy, thật ra lại đang che dấu sau lưng những bí mật không hề đơn giản!

[…] Về đến nhà, Dung Huyên lập tức lấy di động tìm số điện thoại của Cố Ninh Khê. Chẳng qua ngón tay của cô bồi hồi trên nút gọi thật lâu, cuối cùng vẫn không ấn xuống. Dung Huyên tựa lưng vào ván cửa, trong đầu lại hiện lên giọng nữ nức nở kêu “chị Ninh Khê.” Ngay lập tức, ngón tay của cô nhanh chóng lướt trên màn hình điện thoại, dường như đang gõ chữ. Sau đó cô ấy đặt điện thoại bên tai: “Giúp tôi điều tra chị ấy… đời sống tình cảm trong thời gian gần đây, giá cả và thời gian giao dịch tương tự như trước kia.”

Cho nên mới nói, đừng vội đánh giá điệu bộ ngờ nghệch và hậu đậu của một cô gái vừa tròn mười tám tuổi, vì càng về sau, khi Cố Ninh Khê bị đẩy vào hết tình thế nguy hiểm này đến tình thế nguy hiểm khác xuất phát từ sự trả thù của bạn gái cũ, không biết bao nhiêu lần Dung Huyên đã sử dụng thế lực bí ẩn đằng sau mình cướp cô trở về từ cõi chết. Cụ thể như thế nào thì chỉ có thể mời bạn đọc tự mình làm rõ, nhưng chi ít có một chi tiết vô cùng cảm động mà reviewer muốn bạn biết đến trước khi quyết định có nên đọc truyện hay không:

[…] Dung Huyên nhìn hộp đàn nằm lặng thinh trong góc, trái tim hơi co lại. Cô ấy bất giác đi đến trước hộp đàn, ngồi xổm quan sát, khẽ lẩm bẩm: “Ừm, tuy em không đến khoa âm nhạc nữa… nhưng em vẫn thích chị, bởi chị đã làm bạn bên em, cùng em vượt qua… khoảng thời gian ấy.” Nói xong, ánh mắt Dung Huyên trở nên dịu dàng hơn. Cô đặt túi quần áo sang một bên, vươn bàn tay trắng nõn lướt nhẹ qua thân đàn: “Có điều, từ lúc quen chị Ninh Khê tới giờ, tao và mày gần như không có thời gian ở riêng. Hôm nay nhân lúc chị Ninh Khê không ở nhà, chúng ta chung sống hòa thuận đi nhé.” Và rồi, cô ấy cầm đàn ra ban công.

Dưới ánh trăng bạc chảy xuôi, Dung Huyên kéo đàn với động tác uyển chuyển. Làn điệu du dương êm tai, song khúc nhạc lại đong đầy cảm xúc u buồn, biểu cảm của cô cũng bị lây dính cảm xúc sầu thương. Tuy nhiên, theo sự biến đổi của làn điệu, những âm tiết linh hoạt đã gia nhập, bầu không khi vui vẻ ấm áp lên hẳn, khóe môi cô ấy cũng hiện nét cười thoảng qua. Mừng vui rồi thì đến lúc trào dâng, nhưng trào dâng xong lại chợt im bặt.

Dung Huyên đột ngột mở mắt, đáy mắt lạnh lẽo tựa băng tuyết. Có điều, chẳng mấy chốc, băng tuyết đã tan đi. Khúc nhạc này tương thích với cuộc sống của cô bấy lâu nay biết mấy… Quả nhiên từ khi gặp được chị Ninh Khê, mọi thứ đều tốt hơn hẳn. Dung Huyên dịu dàng đặt violon về lại hộp đàn. Cô ấy quỳ một chân xuống đất, cúi mình nhẹ nhàng hôn lên thân đàn. Dung Huyên giữ nguyên tư thế đó một lúc rồi đóng nắp hộp đàn lại. Cô ấy đứng dậy, cầm túi quần áo chạy tới trung tâm thành phố…”

Tiểu Huyên vốn luôn dành một tình yêu to lớn cho âm nhạc ngay từ khi còn nhỏ. Cô đã bất chấp mọi sự phản đối từ phía gia đình, một mình tự lập để có thể toàn tâm theo đuổi chuyên ngành học yêu thích. Thế nhưng, để có thể trở nên cường đại và đủ sức bảo vệ người mình yêu, cô có thể sẵn lòng dẹp bỏ ước mơ của mình qua một bên, thậm chí nói lời từ biệt với cây đàn violon đã gắn bó với cô trong suốt quãng thời thơ ấu. Người ta hay chê trách tình cảm của những người trẻ tuổi thường “sớm nở chóng tàn”, nhưng nếu đây không phải là một minh chứng hùng hồn của ái tình, há còn cái gì giữa nhân gian có thể mạnh mẽ và rực rỡ hơn thế?

Cũng không thể không buông lời cảm thán khi chứng kiến quá trình phát triển của nhân vật Cố Ninh Khê qua từng chương. Bản thân cô thật ra cũng mang theo mình những cố sự phức tạp và day dứt kéo dài từ quá khứ cho đến đến hiện tại, điều đó vô tình đã hình thành trong nhân vật này những rào cản và bóng ma tâm lý trên phương diện lứa đôi. Thế nhưng đối với Dung Huyên, Cố Ninh Khê luôn tiếp cận và chăm sóc em ấy bằng hết thảy sự dịu dàng, tôn trọng và bao dung của mình, với mong muốn “đứa trẻ” Dung Huyên có thể tận hưởng quãng thời gian đại học một cách thoải mái và an yên nhất. Dường như việc Cố Ninh Khê xuất hiện trong cuộc đời Tiểu Huyên đã vượt lên trên thứ tình lữ quyến luyến thông thường, chân chính trở thành “tình thân” thật sự và duy nhất của em ấy trong suốt mười tám năm qua. Nhân danh tình yêu, đây chẳng phải là một minh chứng khác cho sức mạnh vĩ đại của mi hay sao?

Tóm lại, không ngoa khi nói rằng Nha Sát Huyền Thượng thực sự đã đem đến cho người đọc một bữa tiệc cảm xúc đa dạng và đê mê với “Kiếm Tiền Dưỡng Tiểu Thụ” thông qua bút pháp kể chuyện hấp dẫn, plot twist giật gân cùng màn kết thúc truyện không thể lãng mạn hơn. Nếu bạn đã sớm cảm thấy nhàm chán với kiểu motip tổng tài bao dưỡng kinh điển thường thấy kia, đây chắc chắn sẽ là một món ăn lạ miệng và thú vị giúp bạn thay đổi khẩu vị của mình đấy!

Trả lời