Phòng phát sóng trực tiếp của nhóc tàng hình
Tên truyện: Phòng phát sóng trực tiếp của nhóc tàng hình
Tác giả: Tam Nguyệt Đồ Đằng
Dịch giả: Selene
Thể loại: Hài Hước, Hiện Đại
Nhân vật: Tần Vân x Giang Phong Duyệt
Tình trạng: Hoàn thành
Link edit: Hoa Trên Mây Phòng phát sóng trực tiếp của nhóc tàng hình
Reviewer: Moria
—————————————————————————————————-
Nếu đột nhiên một ngày muốn đổi gió sang đọc thanh thủy văn, điều gì ở một tác phẩm sẽ khiến bạn quyết định nhảy hố?
Là giọng văn vừa nhẹ nhàng tinh tế, vừa hài hước đến té ghế của tác giả sao?
Là bối cảnh đời thường giản dị, vừa gần gũi vừa yên bình, khiến ta bất giác như nhìn thấy hình bóng của chính mình đâu đó trong câu chuyện à?
Hay phải chăng là phản ứng hóa học ngọt ngào đến sâu răng của cặp đôi chính khiến ta hồi hộp ngóng đợi qua từng chương, thổn thức rung động qua từng câu chữ, rồi lại thở phào nhẹ nhõm thay họ qua từng giai đoạn thăng trầm của tình yêu?
Dù bạn đang tìm kiếm điều gì đi nữa, reviewer chắc chắn rằng “Phòng phát sóng trực tiếp của nhóc tàng hình” sẽ là một lựa chọn hoàn hảo dành cho bạn đấy!
[…] “Cậu là người đồng tính à?” Tần Vân hỏi.
Giang Phong Duyệt gật đầu: “Tôi phải.”
“Vốn dĩ tớ đã tưởng mình không.”
Giang Phong Duyệt nói: “Em không, em chỉ thích tôi thôi.”
Nhưng Tần Vân kiên định lắc đầu: “Không đâu, tớ phải. Cậu là con gái, tớ thích cậu, nên là tớ phải!”
Tuy Tân Văn hướng nội, nhưng cô kiên định hơn Giang Phong Duyệt nghĩ rất nhiều.
“Vậy em có thể ở bên cạnh tôi không?” Giang Phong Duyệt cười hỏi.
Tần Vân chép miệng, nhớ lại nụ hôn ngọt ngào kia, lẩm bẩm: “Trừ khi cậu hôn tớ thêm lần nữa.”
Tần Vân là một chân nhân viên văn phòng bình thường đến không thể bình thường hơn. Với tính cách quá mức hướng nội, nhút nhát và trầm lặng, suốt hai mươi lăm năm sống trên đời cô còn chẳng hề có cho mình người bạn thân nào chứ đừng nói gì tới một mảnh tình vắt vai. Nhưng mặc kệ người nhà liên tục thúc ép xem mắt, đồng nghiệp tìm mọi cách rủ rê làm thân, nói xấu hay thậm chí là bắt nạt, Tần Vân vẫn kiên nhẫn bám trụ không rời chiếc vỏ ốc an toàn và nhàm chán của mình – chính là công việc viết lách tiểu thuyết và livestream sáng tác văn học mạng.
Tần Vân bắt đầu sáng tác từ năm 18 tuổi, cũng là độ tuổi đánh dấu kết thúc thời kỳ “con nhà người ta” trong truyền thuyết: không yêu sớm, không cãi lời cha mẹ thầy cô, và điểm số trong lớp luôn được duy trì ở mức xuất sắc. Sau khi tốt nghiệp Đại Học và chuyển ra ngoài sống, thế giới của cô dường như càng lúc càng thu hẹp lại, dần dần biến thành cái trần nhà nhỏ xíu trong căn hộ độc thân mà cô đang ở một mình hiện tại.
Nếu có điều gì đó thú vị ở Tần Vân, thì đó chỉ có thể là vị đại thần “Giang Phong Ngư Hỏa” mà từ thời học sinh cô đã thầm ngưỡng mộ và tôn thờ. Giang sensei là một tác giả bí ẩn nổi lên nhờ thể loại tu tiên và có công giúp tiểu thuyết khoa học viễn tưởng chiếm một vị trí không hề nhỏ trong giới văn học mạng. Có thể nói, Giang Phong Ngư Hỏa chính là nguồn cảm hứng lớn nhất cổ vũ Tần Vân cầm bút kiếm cơm và livestream sáng tác hằng đêm trong suốt sáu, bảy năm trời dù gần như không hề có fan.
Ngoài Giang sensei, vẫn còn một người bạn bí ẩn nữa trong cuộc đời thầm lặng của Tần Vân – ID Tâm Duyệt Quân Hề, hay còn được biết đến như vị khán giả duy nhất trong phòng phát sóng trực tiếp của nhóc tàng hình cô. Không biết tự lúc nào, Tâm Duyệt Quân Hề đã luôn đều đặn đăng nhập mỗi khi Tần Vân livestream, không hề lên tiếng, cũng chẳng hề để lại bình luận nào. Nhưng chỉ cần thấy ID của người này sáng đèn, Tần Vân luôn sẽ cảm thấy một nỗi bình yên đến lạ thường.
Và cuối cùng, ta lại càng không thể không nhắc đến sự xuất hiện định mệnh của người hàng xóm mới kỳ quặc – Giang Phong Duyệt, cùng buổi gặp mặt lần đầu có một không hai giữa bọn họ. Rốt cuộc, giữa những cái tên như Giang Phong Ngư Hỏa, Tâm Duyệt Quân Hề và Giang Phong Duyệt có thể tồn tại mối liên kết đặc biệt nào đối với cuộc đời của Tần Vân đây?
[…] Bên vừa nhấn còi là một chiếc Audi 5 toàn thân đen tuyền, đường cong đầy mạnh mẽ. Vốn Tần Vân còn tưởng chủ nhân của chiếc xe là một người đàn ông trung niên có tuổi và chững chạc, nhưng bất ngờ thay, người bước xuống lại là một cô gái. Người này để tóc dài vừa phải, nửa người trên là áo len dệt kim rộng thùng thình, bên dưới phối một cái quần đen dài chín phân, còn khá trẻ, nom chưa đến ba mươi.
Cô gái đi đến bên cạnh xe Tần Vân, gõ vào cửa sổ của xe cô. Tần Vân hạ cửa xe xuống, tay cô gái lập tức khoác hờ lên thành cửa sổ. Người nay nhe răng cười với Tân Văn: “Người đẹp, giúp tôi chuyện này nhé?”
Cô gái trang điểm nhẹ nhàng, hàng mày cong như lá liễu, đường kẻ mi kéo dài hơn đuôi mắt, lúc cười rộ lên hai mắt sẽ cong thành nửa vàng trăng, nom rất thu hút. Lông mi cô ấy rất dày, xòe ra như cánh quạt, đẹp lạ thường. Tản Văn không hay trang điểm, không phân biệt được đây là mi thật, hay là kết quả của việc trang điểm.
“Giúp chuyện gì ạ?” Tần Vân hỏi.
Cô gái trỏ về phía chiếc xe đỗ bên cạnh: “Chết máy rồi, bên sửa xe bảo ngày mai mới đến móc đi được. Người đẹp, cô giúp tôi kéo nó về nhé?” Sợ Tần Vân từ chối, cô ấy còn chắp hai tay lại, vẻ mặt thành khẩn, van nài Tần Vân: “Xin cô đó, xin cô đó!”
Tần Vân trừng mắt với chiếc xe Audi cỡ trung kia, sợ hãi hỏi: “Phải… phải kéo thế nào?”
Mặt cô gái tươi như hoa: “Dễ mà! Chỗ tôi có sợi dây, chúng ta cột một đầu vào đuôi xe của cô, đầu còn lại vào đầu xe tôi. Cô lái xe chạy trước, tôi sẽ theo sau.”
Từ nhờ đẩy xe cho tới năn nỉ Tần Vân cho mình được cùng “lăn giường”, không điều gì có thể gây khó dễ một điều hòa trung tâm không tim không phổi như Giang Phong Duyệt. Rất nhanh chóng, cô ốc sên Tần Vân đã dần dần mở cửa trái tim đón nhận Giang Phong Duyệt dưới cương vị một người bạn. Tưởng rằng những tháng ngày sắp tới sẽ trở nên dễ thở hơn với Tần Vân nhờ người hàng xóm tốt bụng và nhiệt thành mà ông trời gửi đến cạnh cô này, thế nhưng không ngờ số phận của hai người lại bất giác mở sang một trang mới, vì cái mà cô tưởng đâu là tình bạn đơn thuần lại chính là vỏ bọc che giấu xúc cảm rung động tuyệt vời của mối tình đầu cô luôn hằng mong đợi.
[…] Đường xuống núi không dễ đi, còn không có đèn đường. Tim Tần Vân đập rộn lên, cô theo sát Giang Phong Duyệt lại không chú ý dưới chân, bị trượt phải một cục đá, ngã thằng về phía trước.
“Cẩn thận!” Giang Phong Duyệt nhanh tay lẹ mắt vòng lấy eo của cô, kéo cô về. Tần Vân va vào trong lòng Giang Phong Duyệt, tai dán lên phần tim của cô ấy. Cách một lồng ngực, tiếng tim đập mạnh mẽ truyền vào tai Tần Vân, nhịp tim vốn đã nhanh của cô lại càng gia tốc!
“A Vân, cậu bị thương à?” Giang Phong Duyệt ôm Tần Văn hỏi.
“Không có, không có!” Tần Vân ngẩng khỏi lòng Giang Phong Duyệt, trùng hợp bắt gặp đôi mắt sâu như hồ nước của cô ấy, một sợi níu giữ cuối cùng của lý trí vụt đứt!
Tần Vân dồn hết sự dũng cảm từ lúc sinh ra đến bây giờ, nhón chân lên, ghé sát vào môi Giang Phong Duyệt.
Giang Phong Duyệt không kịp phòng bị, chỉ thấy đôi môi hồng nhuận, óng ánh lạ thường dưới ánh trăng của Tần Vân từ từ tiến lại gần, bốn phía vô cùng tĩnh lặng, gió mát phất phơ.
Người đẹp trong lòng, không khí thuận lợi, quả là thời cơ tốt để ‘tiến tới’. Suýt nữa là Giang Phong Duyệt không kiềm được mà đáp lại Tần Vân…”
Vậy thì tại sao lúc đó, Giang Phong Duyệt lại không thể đáp lại nụ hôn của Tần Vân?
Là vì cô sợ một người chưa từng yêu ai thật lòng như mình sẽ vô tình xé nát trái tim thuần khiết của cô gái bé nhỏ tự nguyện dâng lên kia ư?
Là vì cô sợ những bí mật kinh hoàng dưới tấm màn quá khứ sẽ kéo một thiên thần như Tần Vân sa ngã, rồi nhúng chàm cùng mình sao?
Bất kể đến từ nguyên nhân gì, rõ ràng sự ngần ngại và tránh né của Giang Phong Duyệt những ngày sau đó đã làm tổn thương sâu sắc lòng tự trọng của Tần Vân. Chưa nói đến việc Tần Vân đang phải học cách chấp nhận bản thân mình là một người đồng tính ngay dưới mũi người mẹ nghiêm khắc luôn thúc giục cô sớm thành hôn sinh con, mà dũng khí hiếm hoi của cô thậm chí còn bị người bạn tốt duy nhất đạp vụn ngay trước mắt. Một chút ngược của tác giả ở giữa bộ truyện tưởng nhẹ nhàng nhưng lại mang theo dư vị cay đắng, chẳng khác nào lưỡi dao bén nhọn một nhát đâm xuyên vào trái tim không hề phòng bị của độc giả!
[…] “A Vân.” Giang Phong Duyệt đứng sau gọi, Tần Văn dừng bước.
“Sau này chúng ta vẫn là bạn bè.” Giang Phong Duyệt lại nói.
Tần Vân đưa lưng về phía Giang Phong Duyệt, nước mắt giàn giụa. Cô đi vội vào trong, đóng cửa lại.
Sau khi vào thang máy, cuối cùng Tần Văn cũng không chịu nổi nữa, dựa vào vách tường thang máy mà tuột xuống. Hai tay cô ôm lấy gối, khóc rống lên trong một góc thang máy, nước mắt nước mũi lẫn lộn, muốn chật vật bao nhiêu là có bấy nhiêu. Niềm an ủi duy nhất của Tần Văn là trong thang máy chỉ có một mình cô, cô có khóc hay đáng xấu hổ đến mức nào cũng không bị phát hiện.
“Tần Vân, mày thật là buồn nôn!” Tần Vân vừa khóc vừa thút thít: “Quá buồn nôn, buồn nôn chết đi được!”
Có lẽ reviewer sẽ để nửa sau của bộ truyện cho độc giả tự mình khám phá, vì chỉ hạnh phúc ngọt ngào của những điều bất ngờ mới có thể giúp mọi người “vượt qua” nỗi đau mà tác giả để lại. Đừng vội trách cứ Giang Phong Duyệt vì đã từ chối tình cảm của Tần Vân, mà hãy cho cô ấy một cơ hội giải thích – mình đảm bảo bạn sẽ không thể dứt mắt ra khỏi tác phẩm này cho đến chương cuối đâu!