Review: Giáng đầu
Tên truyện: Giáng đầu – 降头
Tác giả: Phật Tiếu Ngã Yêu Nghiệt – 佛笑我妖孽
Link truyện edit: https://www.hoatrenmay.com/truyen/giang-dau/
Số chương: 159 (Hoàn)
Nhân vật chính: Trầm Linh, Trầm Liên
Editor: Tá Đằng Yến Tử (Én) & BGT’s Team
Reviewer: Moria
ミ★ 𝘝ă𝘯 Á𝘯: ★彡
Trầm Linh nói:
“Em là công chúa trăng sao bao quanh, là thiên sứ thuần khiết không tì vết, mà tôi chỉ là bà đồng bị xa lánh, là ác ma.”
Vì vậy Trầm Liên đáp:
“Bà đồng Linh, chị nói em là thiên sứ, chị là ác ma, thế nếu như thiên sứ không thể cứu chuộc chị, em tự nguyện bẻ cánh để sa ngã cùng chị.”
𝐑𝐄𝐕𝐈𝐄𝐖
“Tiểu công chúa, tại sao phải thích bà đồng?”
“Một phim điện ảnh của Mỹ, ‘Annie Hall’, có một câu rất kinh điển: Khi tôi còn con nít, mẹ mang tôi đi xem Công chúa Bạch Tuyết, nhưng mà tôi lại cứ một mực yêu thích mụ phù thủy. Kỳ thực, tôi nghĩ trong lòng mỗi người đều có một mặt tà ác, mặt tà ác nhất của tôi là yêu bà đồng, không phải sao?”
Cho những bạn chưa rõ, Giáng đầu kể về cố sự dây dưa sáu vạn năm giữa Hi Ngõa (pháp thân của thần hủy diệt Shiva) và Thất Túy của tiền kiếp, hay Trầm Linh và Trầm Liên của hiện tại, là thứ tình cảm sinh tử quyến luyến, vướng mắc oán hận, thâm sâu đến độ người trần mắt thịt tuyệt đối không thể cảm thụ.
Trên danh nghĩa, Trầm Linh vốn là chị họ của Trầm Liên, nhưng thực tế hai người vốn không có bất kỳ quan hệ gì về mặt huyết thống. Mẹ của Trầm Linh lúc đó được Trầm Gia nhận nuôi, nhưng cũng chẳng ai biết lý do vì sao. Sau khi lão thái gia qua đời, cha của Trầm Liên càng không có chút nào đoái hoài đến, mà bản thân nàng, cũng đã sớm đem bóng dáng người chị gái ngoài giá thú này phai mờ dần trong tâm trí.
Trầm Linh lớn hơn Trầm Liên hai tuổi, là một trong những người thừa kế sáng giá của gia tộc Phược. Nhiều thành viên của Phược Gia vốn là vu sư khu vực Đông Nam Á. Họ mai danh ẩn tích suốt nhiều thế hệ, hơn nữa đại đa số các “nhánh” đều sống tách biệt khỏi nhau, tuy vậy vẫn có thế lực vô cùng khủng khiếp trong góc tối của giới vu thuật.
Dĩ nhiên, người kế thừa Phược Gia phải tinh thông mọi chi thuật, ngoại trừ pháp thuật chính thống, còn có Hắc ma pháp, Cổ thuật, Giáng Đầu thuật, và pháp thuật Mao Sơn. Theo lẽ thường, người ta sẽ phân chia các loại pháp thuật theo từng trường phái riêng biệt, mọi người do đó đều chỉ tập trung nghiên cứu trên một phương diện nhất định, rất ít người có đủ năng lực cùng kiên nhẫn để học thêm một vu thuật khác. Mà Trầm Linh nhờ có thiên phú xuất chúng, lại được lựa chọn để luyện tập từ nhỏ nên sớm tinh thông cả ba loại vu thuật trên, trong đó Giáng Đầu thuật đã đạt đến trình độ lợi hại không ai sánh bằng. Trong mắt mọi người, nàng nổi tiếng tàn nhẫn đến mức máu lạnh, kể cả với người thân cận trong gia đình. Hơn nữa, trên người Trầm Linh bao giờ cũng tỏa ra một loại tà khí lạnh lẽo đáng sợ, ngay cả những oan hồn hiểm ác nhất cũng không dám liều mạng quẩn quanh.
“Tôi mang em đến là mong em đừng hi vọng gì ở tôi, hãy thực tế đi, tôi ở tầng địa ngục dưới chót, em không thể cứu chuộc tôi.”
Một ác ma với đôi bàn tay dính đầy máu tươi, liệu có thể đặt ai vào trái tim được cơ chứ? Vậy mà ma xui quỷ khiến hay sao, nàng lại dành một sự quan tâm đặc biệt cho “cô em họ” của mình, Trầm Liên, vị tiểu công chúa xinh đẹp đáng yêu, được mọi người nhất mực sủng ái cưng chiều. Là Trầm Liên, cái người nàng căm ghét đến tận xương tủy đó ư?
Có lẽ vì, Trầm Linh vốn chưa bao giờ cừu hận Trầm Liên như nàng vẫn tưởng…
Có lẽ vì, trong ngàn vạn ánh mắt e dè nghi ngại giữa thế gian rộng lớn, chỉ có một mình Trầm Liên mới có thể nhìn thấy được con người thật sự của nàng, nhìn thấu sự yếu đuối mong manh ẩn sau vẻ ngoài ẩn nhẫn xa cách kia, mà vẫn nguyện ý đem hết thảy dịu dàng cùng ôn nhu xoa dịu đi những xót xa ngần ấy tháng năm đã hằn in lên trái tim nàng.
Trầm Liên đau lòng vuốt gò má bà đồng Linh, cảm tình dị thường bỗng xông lên đầu, nàng muốn đối tốt với Trầm Linh, bù đắp cho tất cả những gì Trầm Linh đã mất…”
Một khi đã yêu, nhất định cần tới rất nhiều dũng cảm. Trầm Liên vì muốn ở cùng người mình thích, nàng sẵn lòng chấp nhận mọi đớn đau, thử thách dù là tàn khốc nhất. Mà Trầm Linh, vì để dùng cả đời nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé ấm áp của đối phương, cũng liều lĩnh đứng tại ranh giới giữa sự sống và cái chết, thậm chí hy sinh bản thân chỉ để đổi lấy vận mệnh cho tiểu công chúa của nàng.
“Chị nói tôi là thiên sứ, chị là ác ma, vậy nếu thiên sứ không thể cứu chuộc chị, tôi bằng lòng bẻ cánh để sa ngã cùng chị.”
“Tiểu công chúa… Chúng ta đánh cược một lần đi, đánh cược với ông trời.”
Phật Tiếu Ngã Yêu Nghiệt rất chắc tay trong việc xây dựng một cốt truyện vô cùng đặc sắc, với nội dung hấp dẫn, mới lạ nhưng vẫn đảm bảo hợp lý về mặt logic. Nhiều tình tiết quá khứ đan xen hiện tại, cùng những nút thắt đóng mở quan trọng đều được tác giả xử lý trọn vẹn và khéo léo, khiến cho mạch truyện tuy dài nhưng lại không bị mâu thuẫn như một số bộ có tag tương tự hay gặp. Cá nhân mình thích dạng có trước có sau rõ ràng như vậy, bởi điều quan trọng là từ những gì đã xảy ra ở kiếp trước mới trở thành tiền đề giải thích những diễn biến nối tiếp ở hiện tại.
Chấp niệm kéo dài hàng vạn năm giữa Hi Ngõa và Thất Túy, dưới ngòi bút tinh tế của tác giả, cũng được mô tả rất chi tiết và kỹ lưỡng, nhờ đó hiện lên trước mắt độc giả vừa diệu kỳ đẹp đẽ mà cũng thật đau xót ngậm ngùi.
Đọc xong trầm ngâm ngẫm nghĩ lại không khỏi thở dài, một khi con người vướng vào chữ “tình” thì trong lòng có thể có bao nhiêu sâu nặng đây? Thực ra nếu mọi người đọc từ đầu truyện sẽ thấy Linh là một người rất chủ động, còn tiểu công chúa Trầm Liên – người mà Linh yêu thì lại rất e thẹn, giống như tiểu nhược thụ vậy. Bề ngoài Trầm Linh có vẻ yêu Liên nhiều hơn, nhưng kỳ thực khi đọc đến cuối truyện rồi quay ngược trở lại sẽ thấy cả kiếp trước lẫn kiếp này, Liên đối với Trầm Linh quyến luyến mà si mê không bút nào tả xiết (kiếp trước của Liên là Hi Ngõa – một vị thần có sức mạnh hủy diệt). Trầm Linh tái sinh, thân thể vẫn còn giữ lại ký ức của kiếp trước nên khi đứng trước Trầm Liên, cô vẫn có thể vô thức nhận ra người mà mình yêu say đắm đến khắc cốt ghi tâm.
Về Trầm Liên, bản thân duy là một vị thần, nhưng cô hoàn toàn không có một chút ký ức nào của tiền kiếp, hoàn toàn chỉ dựa vào trực giác mà yêu Trầm Linh, hết lòng vì Trầm Linh, mặc dù kiếp trước cái chết của cô một phần cũng chính vì nàng ấy. Thực ra theo ý mình, tác giả có hơi “thiên vị” khi để cho Liên/Hi Ngõa phải lòng Linh một cách dễ dàng như vậy, thậm chí khi Hi Ngõa chưa tỉnh lại, Liên cũng đã nhiều lần nhấn mạnh rằng nếu một ngày nào đó Linh tự tay giết mình lần nữa, cô cũng sẽ cam tâm tình nguyện. Mình đã từng sợ rằng hai người sau khi biết được toàn bộ chân tướng sẽ lập tức trở mặt, rồi Linh vì đại nghĩa mà diệt thân nhưng không, đến cuối cùng mọi người rốt cuộc đã hiểu Liên/Hi Ngõa ấp ủ một tình yêu vĩ đại ra sao với Linh, và rằng mọi thứ đối với Hi Ngõa khi ấy đều không còn quan trọng nữa. Cái kết của cặp đôi này, dĩ nhiên, vẫn là một cái Happy Ending hoàn mỹ.
Không chỉ riêng tuyến nhân vật chính, mà cả những nhân vật phụ như Kỷ Thư, Nhan Hy Nhiễm, Thụy Gia Na, Lý Tử Hàm hay Trọng Lâu đều có những nỗi niềm riêng, trong lòng chất chứa biết bao tâm sự nặng nề cùng hỷ nộ ái ố không thể giãi bày. Có lẽ do cách tác giả dẫn dắt tâm lý nhân vật quá xuất sắc đi, nên đọc đến câu chuyện của ai cũng không nhịn được mà đau lòng thay bọn họ.
“Hãy chăm sóc cô ấy thật tốt, cô ấy rất khổ, cũng rất cô đơn.” Trầm Linh vỗ bả vai Trọng Lâu.
“Thế giới này có Thất Túy, ta sao cam lòng phá hủy…”
“Ngoan, dù ta có vĩ đại đến đâu, cũng có khắc tinh, chính là Thần Dụ, nàng biết đó là gì không?”Hi Ngõa vươn tay muốn xoa mặt Trầm Linh, nhưng lại buông xuống,” Quên đi, nàng không phải Thất Tuý… “
“Nàng hi vọng ta chết như vậy à? Nếu ta nói, ta chính là Trầm Liên thì sao. . . . . . Nàng còn muốn giết ta không?”
“Hi Ngõa, vì cái gì, ngươi quay lại, không phải vì báo thù, vì cái gì phải nhất quyết quay về?
Vì…bảo vệ nàng á!”
Bất tri bất giác nhận ra, đầu óc sớm đã bị Giáng đầu làm cho mê muội, lại tựa hồ phát sinh loại cảm giác không thể ngừng viết, bởi còn rất nhiều điều muốn nói nữa. Đành phải để người đọc tự mình cảm nhận lấy vậy…
𝐏/𝐬:
Khuyến cáo thêm cho những ai sắp sửa đọc xong bài review này và chuẩn bị nhảy hố:
Tuyệt đối không ngồi một mình thưởng thức tác phẩm vào giờ hắc đạo như reviewer, nếu như không muốn trong giấc mộng cũng bị tà vật quấy phá, chẳng hạn như bị một cái đầu con nít cùng nội tạng bám dính bên dưới thình lình lửng lơ ngoài cửa sổ làm cho giật mình tỉnh dậy, một thân đầm đìa mồ hôi đến đáng thương.
𝙋𝙝𝙪́𝙘 𝙡𝙤̛̣𝙞 𝙘𝙝𝙤 𝙣𝙝𝙪̛̃𝙣𝙜 𝙖𝙞 𝙨𝙖̆́𝙥 𝙨𝙪̛̉𝙖 đ𝙤̣𝙘 𝙭𝙤𝙣𝙜 𝙗𝙖̀𝙞 𝙧𝙚𝙫𝙞𝙚𝙬 𝙣𝙖̀𝙮 𝙫𝙖̀ 𝙘𝙝𝙪𝙖̂̉𝙣 𝙗𝙞̣ 𝙣𝙝𝙖̉𝙮 𝙝𝙤̂́:
Tác giả viết xôi thịt cực kỳ chắc tay, xuân ý dạt dào, ngôn ngữ bay bổng lại không hề thô tục, hết sức nhiệt liệt đề cử!